Ferreth lại ra lệnh cho chín đội thi công tới, đi tới thì thấy luôn luôn có hơn mười ngàn người thi công cùng lúc, có thể nói, mỗi một giờ mỗi một khối sa mạc đang thay đổi.
Trương Thác ngồi trên sân thượng của trấn cổ trên đảo, cầm trong tay một chai cô ca, lâu lâu uống một ngụm.
“Đại ca, anh nhớ nhà sao?” Bạch Trình ngậm một điếu xì gà, cầm một chai Rémy Martin hảo hạng, ngồi bên cạnh Trương Thác: “Mấy ngày nay anh không có việc gì liền sẽ nhìn về phía Đông, anh trước kia không như thế này”
Trương Thác cười một tiếng: “Cậu chưa kết hôn sẽ không hiểu loại cảm giác này”
Bạch Trình nhìn trong đôi mắt của Trương Thác hiện lên sự ấm áp, hít sâu một hơi: “Lão Đại, tôi nhận được một tin tức từ bên ngoài, anh có muốn nghe một chút không?”
Bạch Trình nói xong, lại vội vàng nói: “Liên quan tới… lliên quan tới chị Ngữ Lam.
”
Bạch Trình quan sát thấy lúc mình nói ra hai chữ Ngữ Lam, cơ thể của Trương Thác không tự chủ hơi run một chút.
“Cậu nói đi” Trương Thác nhìn về phương xa, mở ra chai cô ca.
“Viêm Hạ bên đó có truyền tin tức tới, Chúc thị và Tô thị mới lập ra tộc trưởng, vào tháng giêng, Chúc thị sẽ đám hỏi với Tô thị, người đám hỏi, theo thứ tự là tộc trưởng Chúc thị Chúc Bình Phong mới nhậm chức, cùng với…”
Bạch Trình còn chưa nói xong, nhưng hắn cho rằng biểu đạt của mình đã quá rõ ràng.
Một hơi thở lạnh lẽo, trong nháy mắt bao trùm cả cơ thể Bạch Trình, dù là nơi này sa mạc nóng bức mà Bạch Trình không khỏi rùng mình một cái, anh ta thấy được sắc mặt của Trương Thác lạnh lùng như sương, trong mắt ẩn chứa sát ý, như có cố chấp.
“Lão đại, chúng ta đều hiểu là ban đầu anh vì nhà họ Chúc, chém giết Chúc thị, trận chiến ấy không biết thắng thua, anh sợ Lâm Ngữ Lam dính líu tới việc đó nên chủ động cho chúng †a cắt đứt quan hệ với cô ấy một khoảng thời gian, nhưng mà trong lòng anh thật sự có thể cắt đứt được sao? Bây giờ còn chưa tới hai tháng, cô ấy thì phải kết hôn với người họ Chúc, bây giờ Chúc thị đã không đáng để lo, anh hoàn toàn có thể đi tìm Lâm Ngữ Lam.
”
Không khí lạnh bao trùm cả cơ thể dần dần rút lui.
Trương Thác lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Bây giờ còn chưa đúng lúc, tôi có chỗ băn khoăn, không phải do ba thị tộc lớn kia, bây giờ mà tìm em ấy thì chỉ biết kéo em ấy xuống nước.
”
“Đại ca, vậy bây giờ anh phải làm sao?” Bạch Trình tiếc nuối.
“Chờ” Ánh mắt Trương Thác kiên định nhìn về phương xa.
“Chờ? Chờ cái gì?” Bạch Trình ngơ ngác, lần trước anh ta đã hỏi Trương Thác về vấn đề này, vậy mà từ đầu đến cuối câu trả lời của Trương Thác chỉ có một chữ, chờ!
Bạch Trình vừa dứt lời, ở nơi xa từng hạt cát vàng bay lên.
“Đại ca, có chuyện rồi!” Ferreth đứng ở phía dưới xóm cổ, hét lớn lên: “Hai người của đội thi công bên đó không cho chúng ta khởi công”
Nghe thấy giọng nói của Ferreth, khóe miệng Trương Thác đột nhiên cong lên làm lộ ra nụ cười, đứng lên nói: “Người mà chúng ta đang chờ, tới đây nào!”
Trương Thác bảo Bạch Trình nói với họ một tiếng, cho họ đợi ở trên đảo, mà chính anh thì lái một chiếc xe địa hình SUV, phóng tới cát vàng đang trồi lên.
Khi Trương Thác đi tới nơi này, thấy một người mặc áo choàng màu đỏ, một người mặc áo choàng màu đỏ, đứng trước Ferreth đang dặn dò với đội thi công.
Một tòa nhà vừa mới dựng lên tháp tín hiệu lại đổ xuống trên cát vàng.
Có thể thấy, phần đáy của tháp tín hiệu có vài chỗ cong rõ ràng, tất nhiên là cái tháp đang ở nơi này bị sức người đẩy ngã.
“Theo tôi biết, Thần Ẩn chắc có sẽ phép tắc chứ không phải đang bình thường tự nhiên trước mặt có đoàn người nóng nảy, hai vị đây một người là quan xử án của Thần Ẩn, một người là cai ngục của Thần Ẩn, làm sao biết được cách cố tình phạm pháp chứ?”
Giọng của Trương Thác vang lên từ sau lưng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...