“Vâng” Chúc Ngọc Linh nâng đầu từ trong lồng ngực của Trương Thác lên, dùng tay gạt nước mắt một cái, rồi nói: “Anh Trương Thác, anh không có việc gì thì tốt rồi, đến tối chúng ta uống rượu với nhau được không”
“Ừm đi” Trương Thác gật đầu, nói: “Chỉ cần ông già nhà em không lo lắng là được”
“Suýt, ở trên hòn đảo này, ông sẽ không lo lắng đâu” Khóe miệng Chúc Ngọc Linh lộ ra một nụ cười, nói: “Vậy anh Trương Thác, cứ trò chuyện với ông nội của em trước đi, em đi đây”
Chúc Ngọc Linh nói xong, vung vẩy tóc đuôi ngựa, nhảy nhót chạy đi.
“Con nhóc này thật là” Chúc Nguyên Cửu bất đắc dĩ nhìn Chúc Ngọc Linh, lắc đầu, quay người đi vào trong nhà, Trương Thác cũng đi vào theo đóng cửa phòng lại.
Bên trong gian phòng, tràn ngập mùi thuốc đông y, ở một bên lò lửa còn đặt một cái nồi đất, bên trong nồi là thuốc đông y.
Trương Thác khịt khit mũi, chỉ là vừa ngửi, anh liền nói ra tên dược liệu bên trong nồi đất: “Nhân sâm, hoàng kì, bạch truật, còn có một chút cam thảo, xem ra tình trạng khôi phục thương tích của ông cũng không được tốt lắm”
“Tôi đã già rồi” Chúc Nguyên Cửu cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Tôi không muốn thừa nhận mình già cũng không được, nếu như là tôi của bốn mươi năm trước, những này tổn thương chỉ cần tôi ngủ một giấc liền khỏe rồi.
”
Hai người ngồi vào một cái bàn bát tiên, trà trên bàn đã được pha sẵn.
Trương Thác ngồi xuống ghế, còn chưa mở miệng, Chúc Nguyên Cửu mở miệng nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, liên quan tới quyển sách kia, đúng không”
“Ừm” Trương Thác lấy quyển sách bìa màu xanh đậm ra để ở trên bàn, nói: ‘Rốt cuộc đây là cái gì? Sao lại ảnh hưởng khí cơ của tôi, là ông nói cho Chúc Ngọc Linh biết, đây là chìa khoá có thể khiến cho thị tộc phát cuồng?”
“Đúng vậy” Chúc Nguyên Cửu gật đầu, ông cầm lấy chén trà uống một ngụm, nói: “Nhưng cái từ chìa khoá này, cũng không phải do tôi đặt”
“Do ai đặt?” Trương Thác hiếu kì hỏi.
Chúc Nguyên Cửu nhìn chằm chằm hai mắt của Trương Thác, gắn từng chữ một: “Ông! Lục!”
“Ông già Lục!” Trương Thác kinh ngạc.
“Không sai” Chúc Nguyên Cửu gật gật đầu, nói: “Lúc trước, trước khi ông Lục ẩn thế, đã từng trả lại Tổ Khí cho ba đại gia thành phố, nơi mà Chúc thị chúng tôi ở đều là biển, không có tư cách cầm Tổ Khí, ông Lục liền cho tôi một tấm bản đồ, ông ấy nói với tôi rằng, khi chúng ta nhìn thấy đồ vật, lúc mọi thứ vượt qua suy đoán của chúng tôi, có thể đi tìm vật này, vật này có thể bảo vệ chúng tôi bình an”
Trương Thác nhìn chằm chăm quyển sách màu lam trên bàn, anh không nghĩ tới, thứ này là do ông già Lục để lại.
Cho tới bây giờ, Lục Giả Hành luôn khiến cho Trương Thác có một loại cảm giác đặc biệt thần bí, dù anh là truyền nhân duy nhất của Lục Giả Hành, nhưng Trương Thác không biết chuyện gì của Lục Giả Hành cả, lúc trước Trương Thác cũng có hỏi thăm Bạch Giang Nam về thân phận của Lục Giả Hành, nhưng đối với Lục Giả Hành, Bạch Giang Nam cũng không hiểu rõ, nhiều nhất thì Bạch Giang Nam cũng chỉ được coi là đệ tử của Lục Giả Hành, bởi vì Bạch Giang Nam có quan hệ cha con với Lục Giả Hành, cho nên Lục Giả Hành mới phá lệ thu nhận Bạch Giang Nam làm đệ tử.
Trương Thác từng ở cùng Lục Giả Hành một đoạn thời gian, cho tới bây giờ anh chưa từng nghe Lục Giả Hành nói qua chuyện gì liên quan tới khí, lúc ấy Lục Giả Hành với Trương Thác cái gì mà bây giờ hoa sen không thể rụng, đoạn thời gian trước Trương Thác mới lý giải được câu nói đó, thậm chí bên trong của thanh đồng có nhiều linh thạch và pháp môn luyện khí như vậy, cũng là hai ngày trước Trương Thác mới biết được.
Chúc Nguyên Cửu mở miệng nói: “Quyển sách này, là một chiếc chìa khoá, nhưng cụ thể chiếc chìa khoá này mở ra nơi nào, thì ông Lục không có nói rõ, cụ thể như thế nào thì cậu phải tự đi mà khám phá”
Trương Thác nhẹ gật đầu, cất cất kỹ quyển sách, sau đó hỏi Chúc Nguyên Cửu: “Thị tộc vì sao lại muốn có được vật này?”
“Chìa khoá mở ra cánh cửa, đồ vật bên trong có thể hủy thị tộc…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...