“Chị dâu, chị gỡ ngòi nổ trên người trước đi, nếu không đi ra ngoài với bộ dạng như vậy, e là sẽ có người báo cảnh sát ngay đấy” Hải Thần cười khổ.
Lúc này Hàn Như Ôn mới nhận ra trên người mình vẫn còn đeo nhiều kíp nổ có độ nổ cao, liền vội vàng tháo xuống.
Một đoàn mười người, đi ra ngoài khu du lịch.
Trong một khách sạn gần khu du lịch Thần Huyền, nhóm mười người của Trương Thác vây quanh trước một bàn ăn.
Trên bàn ăn là những món ăn địa phương, cửa đã đóng, trên bàn bày đủ các loại rượu ngon, mười mấy chai rượu trắng đã hết vứt bên cạnh.
Mười người đã uống mười mấy chai rượu trắng, nếu là người bình thường thì đã ngất nằm bò trên bàn từ lâu.
Nhưng đối với những người đang có mặt ở đây mà nói, đều không có ảnh hưởng gì.
Lần trước Trương Thác uống nhiều còn là bởi vì ở trong quán bar với Hàn Như Ôn, uống các chủng loại rượu khác nhau, hơn nữa còn đều là rượu giả, khiến anh uống tới bất tỉnh nhân sự.
Trên bàn, Bạch Trình gọi Trương Thác tiếng anh, gọi Bạch Giang Nam tiếng bố, còn Bạch Giang Nam gọi Trương Thác là sư đệ, xưng hô vai vế không thể loạn hơn.
Nhưng những người đang ở đây dường như đã quen, cũng không thấy có gì không ổn.
Trương Thác nghe mọi người kể chuyện xảy ra trong một tháng nay.
Đảo Ánh Sáng đã bắt đầu kế hoạch phiêu dạt, các thế lực ngầm ở ẩn không ra ngoài, thị tộc có thế lực mạnh.
“Lão Chúc thì sao, bây giờ sao rồi?” Trương Thác uống hớp rượu, hỏi.
Vị Lai trả lời: “Tới đảo đã hôn mê nửa tháng, đã tỉnh rồi nhưng hơi thở rõ ràng rất suy yếu.
Nhị trưởng lão đang điều chế thuốc, chắc tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được”
Nghe lời của Vị Lai nói, Trương Thác yên tâm hơn nhiều.
Anh và Chúc Nguyên Cửu cũng coi như là bạn bè hợp ý nhau, quan hệ luôn tốt.
Nhị trưởng lão trong lời Vị Lai nói chính là nhị trưởng lão Đường thị, quen dùng thuốc độc, người biết dùng độc, cũng biết giải độc.
“Sư huynh, lần này ông gọi tất cả tới trong mộ ông lão là muốn để mọi người cùng luyện khí đúng không?” Trương Thác suy đoán nói.
“Đúng vậy” Bạch Giang Nam gật đầu.
“Ba thị tộc Chúc thị này thế lực quá mạnh, họ đã bị đè nén quá lâu, vừa ra ngoài đã có cảm giác muốn xưng bá thế giới.
Đây vẫn chỉ là ba thị tộc nhỏ, nếu những thị tộc lớn kia ra ngoài, không biết sẽ loạn thành cái gì nữa, tới lúc đó chúng ta một cây làm chẳng lên non, tốt hơn hết là để mọi người cùng nhau luyện khí”
Trương Thác nghe vậy, lại hỏi lần nữa: “Sư huynh, những thị tộc còn lại kia sắp tới cũng sẽ xuất thế sao?”
“Chắc sẽ không” Bạch Giang Nam lắc đầu: “Càng là thị tộc mạnh nhất, thì ràng buộc chịu cũng càng nhiều.
Trong thị tộc, Chúc thị có lẽ là tộc có thể xuất thế hiện giờ, cũng là tộc mạnh nhất.
Hơn nữa lần này cậu chém chết tộc trưởng của ba thị tộc lớn, những thị tộc còn lại chắc cũng sẽ không dễ dàng ra mặt.
Nhưng thời gian còn lại cho chúng ta cũng không nhiều, chống đỡ cái chết thêm nửa năm nữa thì có thể sẽ có thị tộc khác liều lĩnh”
Trương Thác hơi nhíu mày: “Ông biết bọn họ muốn làm gì không?”
“Không rõ” Bạch Giang Nam nói: “Tôi vốn không ngờ được thị tộc sẽ đột nhiên xuất thế, e là chỉ có hội Thần Ẩn mới biết những người này muốn làm gì”
“Được rồi” Trương Thác trầm ngâm nói.
“Lão đại” Bạch Trình rót rượu cho Trương Thác: “Thị tộc hung hăng càn quấy quá rồi, ép tới các thế lực ngâm không thở nổi.
Lần này anh ra tay đánh thật mạnh vào mặt của họ nhé, một khi tin tức truyền ra ngoài, danh tiếng đảo Ánh Sáng chúng ta chắc chắn càng cao hơn”
“Không thể truyền tin tức ra ngoài” Trương Thác nói.
“Hử?”
Nghe Trương Thác nói xong, tất cả mọi người đều sững SỜ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...