“Được rồi, Tô Hữu Bắc không cần đánh nữa nếu các vị tiền bối cổ võ thế gia đã không dám ứng chiến nữa, thì thôi vậy” Tô Văn Việt phất tay nói.
Tô Hữu Bắc và Tiêu Nghĩa Hàn đồng thời dừng tay, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn về phía các thế lực bại trận.
Dưới khí thế cường đại của những thị tộc này, các thế lực ngầm, đều có loại cảm giác khó thở.
Tô Văn Việt lớn tiếng nói: “Nếu các vị tiền bối đã không muốn ôn lại chuyện xưa, vậy thì Tô Văn Việt tôi xin phép được nói hai câu, vừa nãy chính phủ Cục Chín đã tuyên bố ba quy định, thì tiếp theo đây, tôi Tô Văn Việt cũng muốn tuyên bố mấy quy định!”
Tô Văn Việt đi về phía trước một bước, một bước này đạp không mà đi, giống như là đang đi trên một cái thang vô hình vậy, dần dần đi lên trên không trung cách đám người năm mét.
Tô Văn Việt từ trên cao nhìn xuống đám người.
Chúc Thái Hòa quay đầu, nói với người thanh niên thường xuyên đi theo bên cạnh ông ta: “Chúc Viễn Nguyên, tôi muốn kết thông gia với ông Tô, cậu đi dẫn con dâu của tôi đi gặp Bình Phong đi, nhân cơ hội này để con bé giao lưu trao đổi tình cảm với Bình Phong”
“Vâng Chúc Viễn Nguyên gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên mười bảy mười tám tuổi ở bên cạnh: “Cậu Phong, mời cậu đi theo tôi.
”
“Tôi tự biết đi, không cần anh phải nói?” Thanh niên không nhịn được trừng Chúc Viễn Nguyên một cái, sau đó lấy ra một điếu thuốc lá đưa lên miệng ngậm, há miệng ra liền có thể nhìn thấy hàm răng vàng khè của anh ta.
“Cô cũng đi theo tôi luôn đi” Chúc Viễn Nguyên nhìn về phía Lâm Ngữ Lam nói.
“Ông Tô, ông đã đồng ý chuyện kết hôn của tôi, nhưng tôi vẫn cần ông khẳng định lại” Chúc Thái Hòa hô một tiếng.
Tô Văn Việt không thèm để ý phất phất tay: “Con bé này, nếu ông Chúc coi trọng thì cứ đưa về nhà ông làm dâu đi”
“Hắc hắc” Chúc Bình Phong ngậm điếu thuốc, vẻ mặt hạ lưu nhìn Lâm Ngữ Lam, cặp mắt kia muốn có bao nhiêu hèn mọn liền có bấy nhiêu hèn mọn, liếc từ trên xuống dưới Lâm Ngữ Lam mấy lần: “Em gái xinh đẹp, đêm nay anh sẽ cho em biết sự lợi hại của anh”
Trong mắt Lâm Ngữ Lam lóe lên một tia chán ghét nông đậm, nhưng cô không nói gì, đi theo Chúc Viễn Nguyên đến một chỗ không có người.
Chúc Bình Phong cũng lập tức đuổi theo sau đến bên cạnh Lâm Ngữ Lam, đưa tay sờ soạng người Lâm Ngữ Lam, Lâm Ngữ Lam cố ý bước nhanh hơn, tránh thoát móng heo của Chúc Bình Phong.
Chúc Bình Phong đứng nguyên tại chỗ ngây ra một lúc, sau đó nhìn chằm chăm bóng lưng của Lâm Ngữ Lam cười âm hiểm nói: “Hắc hắc, tôi rất thích người có tính tình ngang bướng như cô.
”
Ba người cũng không có đi quá xa, vẫn ở trong tầm mắt Tô Văn Việt có thể nhìn thấy.
“Yêu cầu của cô, tộc trưởng đồng ý nhưng có một điều kiện” Âm thanh nhỏ nhẹ của Chúc Viễn Nguyên truyền vào tai Lâm Ngữ Lam.
“Điều kiện gì?’ Lâm Ngữ Lam thấp giọng hỏi.
Chúc Viễn Nguyên cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề mà Lâm Ngữ Lam hỏi, mà hỏi ngược lại: “Theo tôi được biết, cô có quan hệ với đảo Ánh Sáng đúng không?”
Ánh mắt của Lâm Ngữ Lam lộ ra khinh thường: “Sớm đã không còn quan hệ”
“Ha ha” Chúc Viễn Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cụ thể giữa mọi người có cắt đứt thật hay là giả, thì cũng không quan trọng nữa, hòn đảo kia, dù sao cũng đã chìm vào đáy biển rồi”
Lúc nói chuyện Chúc Viễn Nguyên vẫn luôn chú ý biểu cảm của Lâm Ngữ Lam, cho đến khi anh ta hoàn toàn khẳng định trên khuôn mặt của Lâm Ngữ Lam không có bất kỳ biến hóa thay đổi gì, thì anh ta mới yên tâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...