Con Rể Quyền Quý


Lúc này, đến cả đám người người đàn ông thấp bé và chị Po cũng không dám tin vào mắt mình.

Nếu đổi thành bản thân bọn họ giao đấu cùng lúc với bảy cao thủ như vậy thì cũng chưa chắc đã kiên trì được lâu như thế.

Tính khắt khe của giai đoạn huấn luyện này khiến cho thực lực của Trương Thác có sự phát triển rất rõ rệt.
Nếu bây giờ Trương Thác lại giao đấu với người đàn ông thấp bé không phải nói đến chuyện anh có thể chống đỡ được mấy chiêu của người đàn ông thấp bé mà là người đàn ông thấp bé có thể đỡ được mấy chiêu của anh.
Đương nhiên đây là ở trong trường hợp chưa dùng đến khí công.

Nếu mà ra tay có vận khí thì người đàn ông thấp bé hơn Trương Thác cả một cảnh giới.
Trên đầu Trương Thác chảy đầy mồ hôi, tấm áo sau lưng cũng ướt sũng lâu rồi.


Anh nghe thấy con số bốn mươi tám giây mà ánh mắt lộ vẻ không phục, con số này cách ba phút còn xa quát!
“Hiệp nữa đi!” Trương Thác hét lớn một tiếng.
“Thôi dừng đi!” Người đàn ông thấp bé lắc đầu, ném khúc xương động vật trên tay mình xuống, chỉ vào đỉnh đầu: “Anh cả Huyền Thiên Lân có việc tìm cậu”
“Trương Thác, thành tích này của cậu đã khiến bọn tôi vô cùng ngạc nhiên.

Nếu ép người quá đáng sẽ gây ra tác dụng phụ khôn lường.

Đám người Chị Po cũng khoát tay áo.
Trương Thác nhìn mấy người hoàn toàn tản đi mới thả lỏng tinh thần căng như dây đàn.

Sau khi uống hết một chai nước khoáng thì đi lên cầu thang đá.
Tâng ba, nhìn xuống không thấy được không gian mênh mông bên dưới.

Huyền Thiên Lân ngồi xếp bằng trên một viên đá màu đen, hai mắt nhắm lại, tiếng đi nhẹ nhàng vào tầng ba vang lên.
“Đến rồi đấy à, có thể kiên trì được bốn mươi tám giây nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi cứ nghĩ cực hạn của cậu là ba mươi giây rồi” Huyền Thiên Lân mở to mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Trương Thác lau trán đẫm mồ hôi, cảm thấy hơi nhục nhã hổ thẹn nói: “So với yêu cầu ba phút của ngài thì còn kém xa lắm!”
“Ba phút, đến tôi cũng không chắc kiên trì được ba phút Huyền Thiên Lân đứng dậy: “Cậu đã vượt qua dự đoán của tôi rồi”

“Á…” Vẻ mặt Trương Thác lấy làm lạ nhìn Huyền Thiên Lân.
“Huấn luyện của cậu đến hôm nay cũng nên kết thúc rồi.
Cứ huấn luyện mãi cũng không tốt, cậu cần tự mình nâng cao cảnh giới của bản thân” Huyền Thiên Lân nhìn Trương Thác bây giờ gầy hơn lúc trước nhưng về mặt bộc phá, sức chịu đựng và khả năng phản ứng thì không biết cải thiện gấp bao nhiêu lần.

Càng quan trọng hơn là suy nghĩ của Trương Thác lúc giao đấu đã rõ ràng hơn, logic hơn, có thể dùng chiêu thức nhẹ nhàng nhất để đạt được kết quả tối ưu nhất.
Huyền Thiên Lân nói: “Cậu tự mình vào được cảnh giới Ngự Khí cũng coi như là lớ ngớ vớ huy chương.
Mặc dù quá trình nguy hiểm nhưng vẫn may là không có chuyện gì xảy ra.
Tôi có một phương pháp luyện khí công vừa hay phù hợp với cậu”
Huyền Thiên Lân vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một quyển sách bìa da đen đưa cho Trương Thác.
Trương Thác đưa tay ra nhận lấy.

Cầm trên tay, Trương Thác cảm thấy bìa sách thô ráp, chất giấy mỏng tang, không phải là loại giấy chất lượng cao.

Mà thời gian lưu truyền đã lâu nên chữ bên trong toàn là chữ tượng hình, rất khó để đọc được.

Huyền Thiên Lân ghé sát vào tai Trương Thác nói: “Công pháp này tên là Diệt Thế Đồ Lục, được biết là khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể hủy diệt cả thế giới.
Nhưng kết quả cụ thể như thế nào thi chưa ai biết được.

Cách thức tu hành của công pháp này quá mạnh bạo.

Bước đầu tiên đó là phải đẩy khí vào mạch máu, năng lượng chỉ kém một bậc so với việc cậu uống linh thạch”
Trương Thác nhìn quyển công pháp trong tay, chỉ nhìn thôi anh đã thấy một áp lực đè nén cực kỳ lớn.
“Cậu ngồi xuống đi.

Tôi vận công cho cậu trước đã” Huyền Thiên Lân chỉ tay xuống mặt đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui