Suy nghĩ một lát, Âu Dương Mẫn khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó xuống lầu, để lại bóng lưng cao thấp không bằng của Hàn Đông.
Hàn Đông lại biết anh ta mặc nhận ở lại văn phòng, nếu không lấy tính cách của Âu Dương Mẫn, cố chấp muốn đi, chắc chắn sẽ nói rõ.
Khẽ lắc đầu, tiếp tục quay lại văn phòng.
Trong lúc bận rộn, sắc trời lại tối rồi.
Nghĩ kỹ lại, hình nhưng cũng không làm gì. Nhưng khi nghiêm túc chìm đắm trong công việc, thời gian trôi nhanh đến mức không nhận ra.
Mấy ngày rời khỏi nhà họ Hạ, anh ta cũng chỉ lấy công việc đè lên bản thân, dùng cách này để mau chóng quên đi bầu không khí đơn độc ở nhà họ Hạ.
Vào mùa mưa, bên ngoài không biết từ khi nào đã mưa rả rích.
Hàn Đông đứng ở bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Hạt mưa thỉnh thoảng theo gió cuốn vào văn phòng, thấm lên trên người. Thời tiết oi ả bỗng trở nên mát mẻ vài phần.
Không khí cũng trở nên trong lành hơn, khẽ ngửi, toàn bộ là hương vị khiến lòng người nhộn lạo.
Trên phố, người đi bộ tăng nhanh bước chân.
Có đôi tình nhân cùng che một chiếc ô, có trẻ con đùa nghịch trong mưa, có người vội vã xượt qua vai nhau, dùng dao nhỏ rạch túi.
Ví tiền màu đen, khéo léo rơi vào trong tay anh ta. Sau đó nhét vào trong ngực, sau đó lẩn mất trong màn mưa.
Hàn Đông vô thức cầm một chiếc bút trên bàn làm việc ném xuống, người đi đường nghe thấy âm thanh khi phản ứng lại ngẩng đầu lên, Hàn Đông chỉ vài cái túi đã bị rách nghiêm trọng của anh ta.
Lúc này mới ý thức đến mình bị mất tiền, người đi đường vội quay người đuổi theo túm tay lại: “Đứng lại cho tôi!”
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, cảm thấy phố Tam Thủ có một loại quyến rũ khó nói.
Cảnh tưởng trong TV mới có thể nhìn thấy, không ngờ hôm nay lại tận mắt nhìn thấy rồi, giống như một trò đùa, người bị trộm hoặc kẻ trộm đều giống như đã quen rồi vậy...
“Anh Đông, sao còn chưa về?”
Trịnh Văn Trác đi vào văn phòng, lau lau mái tóc bị mưa làm ướt, thuận miệng hỏi một câu.
Hàn Đông hoàn hồn: “Bây giờ định đi. Công việc ngày hôm nay làm như thế nào rồi?”
“Đều ổn rồi, ban nhạc sân khấu tìm được là tốt nhất trong thành phố, giá cả là 180 triệu. Phương diện tuyên truyền biển quảng cáo ngày mai có thể đi lấy, tờ rơi cũng đã tìm người phát rồi, phát đến lúc khai trương.”
“À, nội dung trong tờ rơi này, anh xem thử xem có được không!”
Trịnh Văn Trác nói rồi, mở túi công văn, lấy ra một tờ rơi đưa cho anh ta.
Văn phòng thám tử thật ra chính là tổ chức điều tra chứng cứ tư nhân, không được pháp luật thừa nhận. Thông thường cơ bản về nghiệp vụ là giống nhau.
Giống như chống giả trong thương nghiệp, phục vụ tìm người, điều tra hôn nhân, giám hộ hành vi của trẻ em, đòi nợ, điều tra mất tích, điều tra tín dụng, điều tra bản quyền sở hữu trí tuệ...
Trên tờ rơi, những điều này cũng được tin lên.
Một điều trong đó tương đối thu hút người khác, truy tìm vật đã mất.
Nghiệp vụ này quả thật được lập ra dành riêng cho phố Tam Thủ, bởi vì, nơi này mỗi ngày đều không biết có bao nhiêu người mất đồ.
Có khi là tiền, có khi là thứ khác.
Hàn Đông nghĩ đến thủ pháp móc túi chuyên nghiệp đó, anh từ đầu đến cuối đều tin phố Tam Thủ có một băng nhóm trộm cắp có tổ chức, nếu không tuyệt đối không thể sống nhởn nhơ nhiều năm như thế. Mà dịch vụ tìm lại đồ đã mất, không nghi ngờ chính là đối lập với bọn móc túi đó.
Cảnh sát không muốn nhúng tay vào chuyện này, Hàn Đông không rõ dịch vụ này rốt cuộc có thích hợp với văn phòng hay không, liệu có mang lại phiền phức không.
Trịnh Văn Trác nói: “Anh Đông, làm nghề của chúng ta, lá gan đầu tiên phải lớn. Nếu không mấy chục văn phòng thám tử lớn nhỏ trong cả Đông Dương, chúng ta dựa vào cái gì mà cạnh tranh được, phải làm cái khác biệt.”
“Huống chi tà không thắng chính, sợ mấy tên trộm đó làm cái gì!”
Hàn Đông gật đầu tỏ ý đã biết, không nói nhiều nữa. Thấy sắc trời không sớm nữa, cùng Trịnh Văn Trác đi ăn đêm, sau đó về nhà nghỉ.
Nhà nghỉ anh ta ở tên là Dung Viên, cách phố Tam Thủ không quá xa, môi trường xung quanh đây không như thế nào cả, nghề gì cũng có.
Chọn ở đây, trừ rẻ ra, chính là vì cách văn phòng gần. Với cả, hoàn cảnh tạm được.
Khuyết điểm duy nhất là quá ồn, có người tăng ca đêm nói chuyện to đến gần 2-3 giờ sáng. Cộng thêm hiệu quả cách âm không tốt, Hàn Đông lần nào cũng dễ dàng bị tiếng ồn đánh thức.
Hôm nay, vừa mới ngủ lại bị tiếng ồn đánh thức rồi.
Anh vốn có tính cáu khi bị đánh thức rất nặng, suy nghĩ mình có phải nên đổi chỗ ở khác.
Nhìn thời gian, 2 giờ sáng.
Nghĩ chắc không lâu nữa sẽ dừng lại, nhưng mọi thứ dường như chống lại anh ta, động tĩnh bên ngoài lại không có biến mất, ngược lại càng ồn ào. Có tiếng hét của đàn ông cùng tiếng la của phụ nữ.
Tiếng cầu cứu, tiếng uy hiếp, tiếng khóc tuyệt vọng của phụ nữ...
Chuyện này không hiếm lạ, ít nhất từ khi Hàn Đông đến đây, trong nhà nghỉ này đã xảy ra hai lần sự cố này.
Một lần vào phòng cướp, một lần khác chính là một tên khốn trêu đùa một cô gái trẻ, cùng bạn trai khác phát sinh mâu thuẫn. Hai bên gọi bạn gọi bè, thiếu chút nữ mấy chục người xông vào đánh nhau.
Cuối cùng vẫn là ông chủ nhà nghỉ ra mặt ngăn lại.
Vô thức Hàn Đông mặc áo mặc quần soóc vào, mở cửa phòng nhà nghỉ ra.
Ở cuối hành lang ẩm mốc, ít nhất có mười mấy người, trong đó có 6-7 người vây lấy một người đàn ông ngã trên đấy mà đấm đá, ngoài ra có mấy người lôi cô gái đang khóc lóc đến cầu thang.
Mấy người này, quá nửa đều có xăm hình. Có khi ở lưng, mặt mày dữ tợn. Chỉ nhìn cũng biết tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
Khách bị ồn tỉnh lại giống như Hàn Đông có không ít, đều chỉ liếc nhìn, sau đó vội vàng đóng cửa lại, chuyện không liên quan đến mình, không lên dây vào.
“Đừng đánh nữa, còn đánh nữa anh ta sẽ chết...” Giọng nói của cô gái lạnh lùng, buồn bã, hình như rất để tâm đến người đàn ông bị đánh.
“Đừng quan tâm con tiện nhân thối tha đó, tiếp tục đánh, người phụ nữ của anh Hắc Tử cũng dám động vào, con mẹ mày chính mình tự chết!”
Hàn Đông thấp thoáng nhìn rõ những tên lưu manh đó, người phụ nữ kia có vóc dáng cũng không tệ chắc là bạn gái của tên côn đồ có tiếng hoặc là tình nhân. Người đàn ông hình như có câu kết với cô gái cho nên bị anh Hắc Tử trong miệng mấy người này phát hiện...
Người phụ nữ bị dẫn qua đó, chắc kết cục cũng không ra sao cả.
Loại người mà Hàn Đông từng tiếp xúc, có loại thủ đoạn khiến người ta sợ hãi.
Thấy mấy tên côn đồ này cao ngạo, cho dù có đánh chết người, tên người gọi là anh Hắc Tử đó cũng có cách xử lý.
Rất đơn giản, sống không thấy người, chết không thấy xác,
Dân không kiện quan không truy, cảnh sát vĩnh viễn cũng không có quá nhiều tinh lực đi điều tra ở đâu có một người mất tích, ở kia có một người mất tích.
Cho dù báo án, cũng quá nửa treo ở đó, không có xử lý.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn, cút về!”
Có người chú ý thấy Hàn Đông, không nhận được mắng một câu, trong tay cầm cây gậy, chỉ vào mũi của Hàn Đông.
Người bình thường, đụng phải chuyện này, đại khái chạy được bao xa thì chạy.
Nhưng Hàn Đông lại chính là quân nhân giải ngũ, ở thời gian công tác, nói chính xác chính là đứng đối lập với những thành phần tội phạm này.
Huống chi, anh ta bây giờ chỉ có một mình, nếu như tiếp tục làm con rùa rụt cổ, chính anh cũng coi thường chính mình.
Anh ta ngạc nhiên nói: “Anh nói tôi sao?”
Tên côn đồ sức nhẫn nại rất kém, bước tới túm cổ áo của Hàn Đông: “Ông nói cái gì mày không nghe thấy sao...”
Chưa nói xong, tên côn đồ bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cơ thể đứng thẳng lập tức khuỵu xuống.
Là Hàn Đông, không một dấu vết bẻ ngón tay cái của tên côn đồ. Mười ngón tay liền tim, bỗng cảm giác sắp gãy, chỉ khiến tên côn đồ cúi người trước lực đạo của Hàn Đông.
Bụp một cước, tên côn đồ ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, ôm bụng lăn lộn trên đất không ngừng.
Những tên côn đồ khác nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được, năm nay là năm nào rồi mà còn có thằng lo chuyện bao đồng thế.
Đột nhiên, một đám côn đồ đang vây đánh một tên, tay cầm gậy đánh về phía Hàn Đông.
Hàn Đông lắc đầu, đầu óc hỗn loạn rõ ràng tỉnh táo hơn.
Thấp người nhặt cây gậy của một tên lưu manh làm rơi trên đất, nhấc tay đập vào đầu của tên côn đồ lao lên đầu tiên.
Thắt lưng uốn lại, như hổ vào vào hang dê, trực tiếp va chạm.
Mỗi lần giơ gậy thì nhất định có một tên kêu rên ngã xuống, thủ đoạn rất hung bạo.
Giống như bát nước hắt đi khó thu lại, Hàn Đông càng đánh, trong lòng càng tàn nhẫn.
Anh ta có kiêu ngạo của anh ta, mà loại kiêu ngạo này ở nhà họ Hạ bị dồn ép không ngừng. Vừa rời khỏi, bèn như lò xo mà bật ra.
Sứ giả phi chính nghĩa, lại tuyệt đối không để ý dạy dỗ đám cửu lưu bên ngoài bọc lớp da người, nhưng lại không làm chuyện của con người nên làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...