Con rể giả heo ăn hổ

Nhà họ Hạ.

Hai mẹ con Cung Thu Linh Hạ Minh Minh ngồi đối diện với một người đàn ông bốn năm mươi tuổi.

Dáng người đàn ông rất gầy, vóc dáng cũng rất cao.

Mặc một bộ đồ kiểu cổ rộng rãi.

Tuổi đã lớn, vẻ ngoài sớm đã không còn như lúc còn trẻ. Nhưng khí chất trầm ổn tiêu sái, vô cùng dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.

Hai mắt không khác với mắt Hàn Đông lắm, hẹp dài sáng ngời, thâm trầm, không giận mà uy.

Có ít nếp nhăn, nhưng không quá rõ ràng. Có thể nhìn ra được, thời còn trẻ cũng là người có phong thái không tầm thường.

Hình tượng như thế, không phải Hàn Nhạc Sơn thì còn là ai.

Trước kia ông nặng hơn 80kg, chỉ là mấy trận bệnh gần đây, làm cho Hàn Nhạc Sơn cao 1m85 còn không đến 60kg.

Cung Thu Linh không tiếp xúc với ông nhiều lắm, lúc con gái kết hôn gặp một lần, vài năm trước đó, cũng chỉ thỉnh thoảng gặp mặt.

Nhưng bà biết chồng của mình rất tôn kính Hàn Nhạc Sơn, ngôn từ cũng không cay nghiệt chanh chua.

Dáng vẻ cười híp mặt, làm cho bà trông có vẻ vô cùng thân thiết: “Ông thông gia, kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì. Chỉ là đứa nhỏ Tiểu Đông này làm việc vô cùng tệ, đánh không được, chửi không xong, đánh phải để ông tới nói cậu ấy mấy câu.”

Hàn Nhạc Sơn nhấp một ngụm trà: “Nó cũng được mà, nếu không phải vì ông Hạ thì cũng sẽ không đồng ý để nó đi đến nhà mấy người ở rể.”

Hạ Minh Minh trào lửa giận: “Chú Hạ, trưa hôm nay còn cãi nhau với mẹ cháu đấy. Nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người vậy...”


Hàn Nhạc Sơn kinh ngạc: “Cái này thì quá đáng, đợi lát nữa nó trở về, tôi sẽ giúp bà thông gia dạy dỗ nó.”

Cung Thu Linh nhìn ông trả lời không vào trọng tâm, tức anh ách, lại không biết làm sao.

Nghe nói Hàn Nhạc Sơn này mấy năm trước cũng là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở khu Phố cổ. Phòng trống không đón gió, huống chi còn có chồng đứng giữa.

Thời gian nói chuyện vì vậy có chút khựng lại, không khí im ắng.

Hàn Nhạc Sơn trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại vô cớ thở dài.

Ông vẫn hiểu con mình.

Là loại người có năng lực thích ứng vào giao thiếp có thể lên được mặt bàn.

Ông một chút cũng không tin, con trai lại có thể cãi nhau với mẹ vợ, thậm chí còn muốn động thủ.

Nếu quả như thật là như vậy, không chừng còn có nguyên nhân gì khác.

Nghĩ tới những chuyện này, Hàn Nhạc Sơn không khỏi đau lòng.

Nếu như không phải vì sức khỏe của mình liên lụy, nói không chừng con trai còn ở trong quân đội, nghe bạn bè nói, tiếp tục ngâm hai năm nữa có thể trở thành phó lữ đoàn là ổn rồi. Phó lữ đoàn hai mươi mấy tuổi, tương lai sau này có thể thấy được.

Bây giờ thì sao, chịu đựng bàn tán linh tinh quanh người để ở rể nhà họ Hạ, bị khắp nơi xa lánh.

Nếu không thật sự thích người con dâu Hạ Mộng người con dâu này, cũng biết suy nghĩ của con trai, Hàn Nhạc Sơn lần này cũng sẽ không đến.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.


Sau khi người giúp việc mở cửa, liền nhìn thấy Hạ Mộng đang kéo tay Hàn Đông, thân mật từ bên ngoài đi vào.

Hạ Minh Minh như là gặp quỷ, nghĩ đến chị gái ghét Hàn Đông đến mức nhắc đến đã không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, hôm nay là uống lộn thuốc sao.

Đừng nói cô ta, Cung Thu Linh cũng khó hiểu.

Là con gái nói ly hôn, bà mới có thể làm lớn chuyện như vậy, hôm nay dáng vẻ con gái lại vô cùng thích con rể.

Nhìn Hạ Mộng mấy lần lần, không được đáp lại, Cung Thu Linh âm thầm ảm đạm.

“Ba, ba đến đây lúc nào?”

Buông Hàn Đông ta, Hạ Mộng nhiệt tình đi đến trước mặt Hàn Nhạc Sơn, ân cần tiếp đón.

Phụ nữ, diễn viên trời sinh.

Mặc dù Hàn Đông biết cô đang diễn, cũng cảm khái không thôi.

Thầm nghĩ nếu Hạ Mộn có một ngày thật lòng tôn trọng cha mình, thật lòng với chính mình. Cho dù anh cả đời làm trâu làm ngựa ở chỗ này cũng cam tâm tình nguyện.

Hàn Dông cũng đi tới, kêu một tiếng.

Hàn Nhạc Sơn ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Đông, xin lỗi mẹ vợ con đi. Cho dù là nguyên nhân gì, cũng phải tôn trọng người lớn.”

Hàn Đông đồng ý, chân thành nói: “Mẹ, tối hôm qua con uống quá nhiều rượu, buổi sáng vẫn còn ngà ngà say. Có chỗ nào mạo phạm mẹ thông cảm, con không phải cố tình như thế.”


Cung Thu Linh bị hai cha con kẻ xướng người hoạ làm cười không nổi, ảo não.

Giật giật khóe miệng: “Không sao, biết sai là được rồi.”

Sau, người hai nhà chung sống hòa thuận, nói chuyện phiếm với nhau.

Không quan tâm có phải cũng là đang diễn hay không, ít nhất trận sóng gió Hàn Đông tưởng lớn vô cùng, cứ trôi qua như thế.

Cũng sắp đến mười giờ tối, Hàn Nhạc Sơn cáo từ.

Đoàn người tới cửa, Hàn Đông lái xe Hạ Mộng đưa Hàn Nhạc Sơn về nhà.

Xe vừa quay đầu chạy đi, Hạ Minh Minh không nhịn được nói: “Chị, đầu ngươi chập mạch sao, không phải muốn ly hôn sao, hôm nay đúng là một cơ hội tốt. Chờ ba về, chị muốn ly cũng không xong.”

Hạ Mộng giả vờ tươi cười chậm rãi nói: “Ly hôn cũng không cần phải dùng đến cách này. Mẹ, không phải mẹ cũng không biết sức khỏe của chú Hàn, nếu như xảy ra chuyện gì, con xem mẹ ăn nói với cha thế nào... Tình cảm của hai người vốn đã không ổn, gây nữa có phải mỗi người một ngả rồi không.”

Cung Thu Linh hừ một tiếng, cũng ý thức được mình có chút xúc động.

Hạ Mộng nắm lấy tay của mẹ: “Mẹ tốt với con, con vô cùng cảm kích. Nhưng Hàn Đông mặc dù đáng ghét, cũng không phải dạng vô lại. Anh ta nói, đợi sức khỏe chú Hàn khỏe lại, sẽ làm thủ tục ly hôn với con...”

“Con tin cậu ta? Hàn Đông chịu ly hôn với con mới lạ. Ly hôn, cậu đi đâu tìm được gia đình không lo ăn mặc như chúng ta mà làm ký sinh trùng!”

Hạ Mộng có tính toán của mình, tạm thời dừng chuyện này lại, nhìn Hạ Minh Minh: “Chuyện em nhờ chị điều tra chị đã giúp em hỏi, nếu như người nhân viên không có lừa gạt chị thì quả thực Trần Bân tối qua đã đến KTV Ngân Hà, hơn nữa còn tìm gái!”

Cung Thu Linh nghe thấy tên Trần Bân, càng thêm tức giận: “Mẹ còn cho là người đàng hoàng, không ngờ cũng là lưu manh, uổng cho mẹ còn nhiệt tình tiếp đón cậu ta như vậy...”

Vẻ mặt Hạ Minh Minh ảm đạm: “Còn gạt em nói không đi.”

“Hàn Đông cũng không phải thứ gì tốt, cố ý lấy chuyện này ra để gây sự với em. Chị, chị với anh ta còn không ly hôn, hai chúng ta đều không ổn.”

...


Trên xe, cha con Hàn Đông nhìn nhau không nói chuyện.

Nửa ngày sau, Hàn Nhạc Sơn nói: “Tiểu Đông, nếu thật sự cảm thấy uất ức, cũng đừng cố gắng gượng. Mặc dù bây giờ ba nửa chết nửa sống, nhưng sức chịu đựng không kém như con nghĩ đâu!”

“Ba, nói cái gì vậy. Tình cảm của con và Tiểu Mộng vô cùng ổn định.”

Hàn Nhạc Sơn cười: “Thật sự sao!”

Hàn Đông không phản bác được, tuổi tác chính là tài sản, ba mắt sáng tâm rõ, chỉ sợ vừa bước vào nhà họ Hạ, có thể đoán được tình cảnh của mình.

Chầm chậm nói: “Ba, thật ra là con không muốn buông tay, muốn cố gắng hơn nữa. Nếu không, cũng không biết hối hận bao lâu.”

Hàn Nhạc Sơn thương cảm: “Trách ba không có tiền đồ, luôn làm cho người ta cảm thấy con không xứng với Tiểu Mộng.”

“Nói cái gì vậy, cho tới bây giờ cũng cũng không nghĩ như vậy. Mẹ con qua đời sớm, nếu không ba từ quân đội chạy về gấp, bây giờ con còn ăn nhờ ở đậu...”

Lúc còn nhỏ Hàn Đông ở nhà cô một thời gian ngắn, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng trí nhớ lại như mới.

Em họ nghịch ngợm muốn chết, gây họa thì đẩy lên trên người anh, cô dượng bất công, không hỏi đúng sai, luôn đánh mắng anh.

Cho nên từ trong đáy lòng, thật sự vẫn luôn cảm kích Hàn Nhạc Sơn có thể từ quân đội trở lại bên cạnh anh.

“Đúng rồi ba, gần nhất có người đến tìm ba không, nói chuyện dỡ bỏ và di dời khu Phố cổ.”

Hàn Nhạc Sơn kinh ngạc: “Làm sao con biết? Trưởng khu đã đến tìm ba một lần, muốn để ba ra mặt hoà giải động viên. Cơ thể ba đâu còn có thể lăn qua lăn lại được nữa!”

Hàn Đông nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy cũng tốt, bọn họ thích phá thế nào thì phá. Chúng ta không đối nghịch, cũng không xen vào việc của người khác.”

Ngoài miệng đồng ý với Hạ Mộng nói giúp Khâu Ngọc Bình động viên phá dỡ và dời đi, thật sự bảo Hàn Đông thật lòng thật dạ đi làm việc cho tình địch của mình, ngày quốc tế nói dối sao.

Hỗ trợ có rất nhiều cách thức, Hàn Đông không cản trở công việc dỡ bỏ và di dời, bản thân chính là hỗ trợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui