Dương Hạo Quân chưa bao giờ đặt ra quy tắc như vậy cho lữ đoàn Khải Hoàng.
Thay vào đó, anh còn khuyến khích binh sĩ của mình mặc quân phục cùng quân hàm của Lữ đoàn sắt Khải Hoàng khi về quê.
Bởi vì đây là một vấn đề của vinh quang!!! Bất kể là gia tộc nào, chỉ cần có quân nhân trong quân đoàn Khải Hoàng, đó tuyệt đối là một loại vinh quang vô cùng! Dương Hạo Quân nói một câu kia, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Chí Tiềm Long cũng nhìn sang, khinh thường nhìn anh, nói: “Anh là ai? Tôi có quen biết anh sao?”
“Anh đấn từ lữ đoàn Khải Hoàng?”
Dương Hạo Quân hỏi.
“Đúng vậy! Lữ đoàn Khải Hoàng.
Thiếu tướng Chí Tiềm Long”
Chí Tiềm Long đáp.
Dương Hạo Quân mừng rỡ: “Anh đến từ lữ đoàn, vậy mà không biết tôi sao?”
Các quân nhân ở nơi khác có thể không biết anh.
Nhưng mọi thành viên của Lữ đoàn Khải Hoàng đều nhớ mặt anh.
Không có khả năng không biết.
Nếu có người không biết vậy chắc chắn người đó không phải quân nhân của lữ đoàn.
“Tôi không biết anh! Anh...
anh cũng là người của lữ đoàn Khải Hoàng?”
Chí Tiêm Long có chút hoảng hốt.
Nếu lời nói dối bị bại lộ, Chí Đông Phương sẽ giết anh ta.
“Đừng nghe những lời vô nghĩa, nó là Dương Hạo Quân, con trai của chị gái con Chí Oánh!”
Chí Đông Phương nhắc nhở.
Nghe vậy, Chí Tiêm Long thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta nhìn chăm chằm vào Dương Hạo Quân tức giận nói: “Tôi là người của lữ đoàn Khải Hoàng còn phải biết anh sao? Anh nghĩ anh là ai?”
Dương Hạo Quân cười đầy ẩn ý: "Nếu anh thực sự là người của lữ đoàn, chắc chắn không thể không biết tôi!”
“Cha, người này quá vô? Không đem trưởng bối để vào mắt!”
Chí Tiếu Long hung hăng trừng mắt nhìn Dương Hạo Quân.
“Không cần để ý đến hắn!”
“Nào, lại thăm hỏi ông tổ trước đã!”
Chí Tiềm Long theo cha đến trước mặt Chí Khang Dũng.
“Ra mắt ông tổi”
Chí Khang Dũng đứng lên, hưng phấn nhìn anh ta: “Nhà họ Chí ta quả là sinh ra rồng ra phượng!”
“Nhà cao cửa rộng thì sao? Dân giàu nước mạnh thì thế nào? Không ai trong số họ có thể so sánh với cháu!”
“Cháu là cánh tay đắc lực của Chiến Thần
//