Quy trình thực hiện giống như lúc trước
đưa tri phiếu hai mươi tỷ.
Biết rõ là người làm nhà họ Trịnh nhặt,
nhưng lại đổi lỗi cho Dương Hạo Quân cầm.
Dù sao đến lúc đó một mình Đoàn Lê
Nguyên cũng sẽ không nói lại toàn bộ người
nhà họ Chí.
Trịnh Hiệp Phong vẫn lo lắng nói: “Bà nội,
làm vậy không tốt lắm, hại đến hình tượng
của bà!”
Ngô Thị Lan cười nói: “Vì lợi ích của nhà
họ Trịnh, hình tượng của cá nhân bà thì tính
là gì!
“Với cả Lê Nguyên một lòng vì tên Dương
Hạo Quân, nếu để cho nó toàn quyền quản lý
thì s.εメ thành của Dương Hạo Quân mất.”
“Đúng, nhất định không thể để cho Đoàn
Lê Nguyên cầm quyền.”
Trịnh Quân Nga và Trương Văn Thống
trăm miệng một lời đáp.
Đoàn Lê Nguyên còn ngốc nghếch tin
tưởng nhà họ Trịnh.
Dù sao trong mắt cô, Ngô Thị Lan là một
người công chính liêm minh.
Nói chuyện chắc chắn giữ lời.
Nào biết đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Hôm sau bắt đầu đại hội đầu tư.
Địa chỉ ở Trung tâm Triển lãm và Hội
nghị, thương nghiệp các nơi đều nhao nhao
đi vào.
Các doanh nghiệp vừa và nhỏ tại địa
phương cũng tích cực tham gia.
Nếu không phải Hội Thương mại Kim
Lan thất thủ, bọn họ sẽ không có cơ hội này.
Với tư cách là người tổng phụ trách,
Dương Hạo Quân đã hoàn thiện mọi thứ.
Dương Hạo Quân đến Trung tâʍ ɦội
nghị và Triển lãm, nhưng khi chuẩn bị bước
vào, lại bị người gọi lại.
“Hai hôm nay chúng ta xui xẻo thật, sao
cứ luôn đụng phải anh ta chứ!”
Thì ra là đám người Chí Tiềm Long.
Bọn họ cũng tới tham gia đại hội đầu tư.
Ỷ vào thân phận của mình mà không coi
ai ra gì.
Xét cho cùng, nhà họ Chí là thương gia
lớn nhất trong hội nghị đầu tư này.
Ai là người quyên lực hơn Hoàng gia Hải
Lâm chứ?
“Anh cũng ở đây để tham gia hội nghị
đầu tư à?”
Chí Duy hỏi.
Dương Hạo Quân cười: “Không thì sao?”
“Anh không phải chỉ là một nhân viên
bảo vệ sao? Sao? Anh cũng muốn nhận dự
án đầu tư?”
“Hay là anh biết nhà Chí sắp tới, muốn
mượn thân phận cháu họ Chí để làm ăn phát
đạt?
Chí Duy hỏi.
Chí Tiềm Long thậm chí còn cảnh cáo:
——————–