Nửa đêm.
Trêи đường đi của trụ sở quân đội, đột
nhiên xuất hiện bốn chiếc máy xúc.
Đằng sau còn có một chiếc xe tải, thùng
xe đều là người, mỗi người đều cầm theo vũ
khí.
Rầm rầm!
Bốn chiếc máy xúc tiến về phía trụ sở
quân đội.
“Đẩy”
Bốn chiếc máy xúc đồng loại tiến lên,
trực tiếp đẩy đổ vách tường của trụ sở khu
tướng quân.
Đám chó quân đội bên trong bắt đầu sủa
to.
Tốc độ của bốn chiếc máy xúc không
giảm, trực tiếp san bằng tất cả tường trong
trụ SỞ.
Sao đó xông đến tòa nhà.
Bọn họ theo lệnh của Trần Công Lượng
là san bằng trụ sở quân đội nơi Dương Hạo
Quân ở.
Dương Hạo Quân và những người khác
nghe được động tĩnh thì lập tức xuống lầu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Dương
Hạo Quân phải nói là tức vô cùng.
Anh không sợ mười vạn người của quân
phiệt Tang Khôn đột kϊƈɦ.
Chỉ sợ loại người bình thường lại dùng
thủ đoạn âm hiểm này.
Không ngờ tới là bọn họ lại muốn san
bằng nơi này.
Máy xúc ầm ầm lao tới.
Cách Dương Hạo Quân nửa mét thì dừng
lại.
“Mau tránh ra! Chúng tôi muốn san bằng
nơi này! Làm các người bị thương sẽ không
chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Lái xe máy xúc lạnh lùng nói.
Làm người bị thương hay làm chết người
bọn họ không dám.
Có điều mấy người Dương Hạo Quân
cũng không nhượng bộ.
Vẫn đứng ở chỗ đó.
Ánh mắt đáng sợ giống như thú dữ.
Lái xe máy xúc đều bị hù dọa…
Chần chờ không dám tiến lên.
Rầm rầm…
Đúng lúc này, mấy chục người đột nhiên
lao ra từ phía sau xe tải, trong tay câm theo
côn sắt nhao nhao vọt tới trước mặt Dương
Hạo Quân và những người khác.
“Mau tránh ra!”
“Chúng tôi nhận nhiệm vụ di dời nơi này!
Không muốn chất thì mau tránh ra!”
Đám người cầm côn sắt bắt đầu la lối
om sòm.
Bọn họ nhận được lệnh là phải san bằng
nơi này.
Phàm là người nào ngăn cản thì sẽ đánh.
Nam Phương lạnh lùng hỏi: “Các người
biết đang phá chỗ nào không?”
——————–