“Chúng ta không cần để ý, chỉ cần biết
người phụ trách là ai thì dễ làm rồi.”
“Đợi chút nữa, Trân Công Lượng đi với tôi
tìm Dương Hạo Quân đi!”
Dương Hạo Quân rời khỏi văn phòng thì
có mấy người từ phía đối diện đi tới.
“Chào anh Dương, chúng tôi là người của
thương hội Kim Lan, muốn bàn một việc với
anh, có được không?”
Trần Công Lượng hỏi.
Dương Hạo Quân nhanh chóng phản ứng
lại.
Nhóm người này nắm bắt tin tức cũng
nhanh đấy, vậy mà lại tới tìm mình.
Đại khái là do Diệp Vân Anh vận chuyển
tài liệu nên để lộ tin tức đi.
“Được.”
Anh đi theo Trần Công Lượng và những
người khác đi vào một chiếc Lincoln.
Dương Hạo Quân lên xe.
“Anh Dương, xin tự giới thiệu, tôi là hội
trưởng hội thương mại Kim Lan, Thiệu Văn
Ngọc, muốn cùng anh bàn luận vê vấn đề
đầu tư.”
“Nói đi.”
“Cho dù hội thượng mai Kim Lan không
thuộc ban ngành chính phủ, nhưng cũng là
tổ chức hợp pháp của tất cả thương nhân
của Kim Lan tạo thành, chúng tôi đại diện
cho lợi ích của các thương nhân của Kim
Lan, giữ gìn thị trường yên ổn””
“Nhưng chúng tôi nghe nói anh Dương
rất ủng hộ cho các thương nghiệp ở nơi khác
tiến vào, điều này đã vô tình tổn hại tới lợi ích
của các thương nhân trong Kim Lan, thương
hội chúng tôi không thể không để ý tới.”
Dương Hạo Quân cười: “Vậy ông nói xem
nên làm gì?”
“Có thể cho các thương nghiệp ở nơi
khác tham gia đấu thâu, nhưng tất cả các dự
án đầu tư đều rơi vào tài khoản thương gia
địa phương!”
“Chỉ cần anh đồng ý, đây sẽ là của anh!”
Nói xong, Thiệu Văn Ngọc đưa cho
Dương Hạo Quân một tấm chỉ phiếu.
Dương Hạo Quân nhìn thoáng qua, một
dãy số không thật dài.
Hai trăm tỷ!
“Còn có bọn họ cũng là của anh.
Thiệu Văn Ngọc chỉ vào bốn người đẹp
ngồi hàng ghế sau, đều thuộc cấp bậc minh
tinh.
“Chiếc xe này cũng có thể là của anh!”
Thiệu Văn Ngọc cười nói.
Trần Công Lượng cũng lên tiếng: “Anh
Dương, tôi biết quyền quyết định đầu tư nằm
trong tay anh, anh muốn cho ai đầu tư thì
người đó được đầu tư, tóm lại anh cho xí
nghiệp bản địa nào đầu tư cũng được, chỉ
cân không phải là nơi khác!”
“Như vậy sẽ không tổn hại đến lợi ích của
anh, cũng không tổn hại đến lợi ích của
chúng tôi, anh lại có chỗ tốt, chẳng phải vẹn
cả đôi đường sao?”
——————–