Về chuyện này, ai cũng đồng ý, không có
kháng nghị nào.
Ba người Phùng Tử Thạc lập tức ngẩng
đầu đắc ý.
Rất nhanh, Dương Hạo Quân đã cầm
thiệp mời tới khách sạn.
Võ Tiêu thấy anh, đang định nói.
Không ngờ ba người Phùng Tử Thạc lại
tiến lên.
“Lão Dương, cuối cùng anh cũng đến!
Các anh em đợi anh lâu lắm rồi!”
Ba người Phùng Tử Thạc ôm anh, giả vờ
thân mật.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Dương
Hạo Quân, hồi trước cùng ban với chúng tôi.”
“Chính là anh ta lấy huân chương đặc
biệt đi đấy! Mấy anh đây vẫn nhớ này!”
Ba người Phùng Tử Thạc cười, ánh mắt
lại rất bất mãn.
“Anh em nghe nói anh đang làm bảo vệ
hả?”
Vương Canh Long đập mạnh lên vai cậu.
“Ừm”
“Trong bao nhiêu chiến hữu ở đây, chỉ có
cậu là sống tệ nhất! Sao lại thành bảo vệ thế
này? Đáng ít cũng phải là vệ sĩ của công ty
bảo vệ gì đó chứ?”
“Đúng, bên chúng ta có một nữ chiến
hữu, cô ấy đó, Võ Tiêu, làm vệ sĩ, một năm
lương ba trăm triệu, mua nhà mua xe!”
Lý Tưởng chỉ Võ Tiêu.
Võ Tiêu ngại ngùng đứng lên, nhìn
Dương Hạo Quân mà cười gượng.
Cô cũng không ngờ, những người này lại
là chiên hữu của Dương Hạo Quân.
“Người anh em, cậu làm chiến khu cảnh
Bắc chúng ta mất mặt đó.”
Phùng Tử Thạc cười.
Dương Hạo Quân không tiếp lời, ánh mắt
lại rơi vào huy chương trêи bàn.
Thây Dương Hạo Quân nhìn, ba người
Phùng Tử Thạc bỗng hơi ngại ngùng.
Họ đương nhiên hiểu mấy cái huy
chương này là thế nào.
Mấy thứ này đáng lẽ ra nên thuộc về
Dương Hạo Quân.
Không có quan hệ gì tới họ hết.
Nhưng ba người họ cứng đầu nói: “Sao?
Hâm mộ à? Lúc trước anh đi theo chúng tôi
lập công, những huy chương này cũng có
một phần của anh.”
“Còn lén lút lấy đi hạng nhất của chúng
tôi, không gặp cậu, hóa ra vẫn chỉ là bảo vệ.”
“Chúng tôi có nhiêu huy chương như vậy,
thiếu một huy chương hạng nhất là hoàn hảo
rồi, đáng tiếc.”
Những người khác cũng lạnh lùng nói:
“Đồng chí, anh làm vậy là không đúng! Đều
cùng một đội, anh lại giành hạng nhất của
người ta thì không thích hợp rồi.”
Dương Hạo Quân cười mỉa mai nói: “Đó
là do tôi lập công có được, liên quan gì tới
bọn họ?”
——————–