Chí Khiếu Thiên cả giận nói.
Ông ta đã nói rõ thân phận của mình rồi
mà?
Thử hỏi xem thành phố Kim Lan này ai
dám động đến ông ta?
Lúc trước một nhà họ Sở đã ép cho
không kẻ nào ở Kim Lan này thở nổi.
Phải biết nhà họ Sở chỉ gân như Hoàng
gia.
Còn nhà họ Chí của ông ta mới là Hoàng
gia chân chính!
Ai dám động đến ông ta sau khi biết thân
phận thật của ông ta chứ?
Đơn giản là muốn chết!
“Tôi chả quan tâm ông là ai! Phá hỏng
quy củ của tôi thì phải bị đánh! Lên cho tôi!”
Nào biết đám người này chẳng khác nào
đám trẻ trâu, không quan tâm gì, trực tiếp
xông lên không ngừng đánh đập Chí Khiếu
Thiên.
Cuối cùng tứ chi đều bị đánh gãy!
Chí Khiếu Thiên giống như một con chó
đang hấp hối nằm rạp trêи mặt đất…
Vẻ mặt ông ta như không thể tin được.
Một đám lưu manh lại dám đánh cậu cả
nhà họ Chí như ông ta?
Đúng là phản thiên mài
“Cho mấy người một bài học nhỏ! Nhớ
kỹ, nơi này là Kim Lan, không phải nơi bọn
ngoại lai như chúng mày có thể ra oail Nếu
còn có lần sau, sẽ lấy mạng chúng mày!”
Sau khi đám người giáo huấn xong, thì
mới rời đi.
Bọn họ là phụng mệnh tới đây.
Phía sau có mấy ông lớn chống lưng.
Còn sợ một nhà họ Chí chắc?
Đúng là nực cười.
Tất cả đương nhiên là do Dương Hạo
Quân sắp xếp rồi.
Bây giờ, Dương Hạo Quân đã giao thế
giới ngâm ở Kim Lan cho Long Đầu, Phó
Thương Long của Nam Hồng Môn quản lý.
Tất cả đám côn đồ không còn đi làm
chuyện không có tính người, ai cũng có nghề
nghiệp!
Dương Hạo Quân ra lệnh một tiếng, Phó
Thương Long liền phái người tới.
Hắn cho người đánh gãy tứ chỉ của Chí
Khiếu Thiên chính là một trừng phạt nho nhỏ.
Nếu không, cả người ông ta sẽ bị chôn ở
Kim Lan này luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Trước cổng chính của trang viên Bảo
Đức Danh ở Hải Lâm.
Chí Khiếu Thiên bị đánh gấy tay chân, Chí
Nguyên Sinh và mười mấy người của nhà họ
Chí được đặt chỉnh tê ở trước cửa.
Ai cũng không động đậy được, chỉ có thể
phát ra âm thanh trầm thấp thông khổ.
“Cái gì thế này?”
Lúc Chí Đông Phương dẫn một đám
——————–