“Em… em làm gì thế?”
Cả người Dương Hạo Quân
cứng ngắc, cũng không dám động
đậy.
“Đừng nói gì cả, em chỉ ôm anh
mười phút thôi, trong khoảng thời
gian đó, anh thuộc về em”
Giọng nói của Mai Châu Anh
truyên đến, Dương Hạo Quân không
giãy dụa nữa, mặc cho cô ấy ôm.
Mười phút sau, Mai Châu Anh
buông Dương Hạo Quân ra.
Cùng ngày, Mai Châu Anh rời
khỏi tỉnh thành, cô ấy tới Hải Lâm
thực tập.
Cho dù là Thiên Danh hay tỉnh
thành đều có ký ức về Dương Hạo
Quân, cô ấy không muốn ở lại nữa.
Cuối cùng, ba người cho chuyện
này là một trò đùa để giải quyết.
Nhưng trong lòng ai cũng hiểu
sự thật là như thế nào.
Dưới sự sắp xếp của nhà họ
Trịnh, Mai Châu Anh vào một khách
sạn năm sao ở Hải Lâm ở.
Lúc cô ấy đi tới sảnh lớn, lại
nghe được ba chữ Dương Hạo Quân.
Mai Châu Anh dừng chân lắng
nghe.
Mấy người ngồi trêи ghế sô pha
cách đó không xa đang nói chuyện
phiếm.
“Thật sao? Tên là Dương Hạo
Quân?”
Đúng vậy, tên nhóc này được
nhà họ Dương ở Thiên Thành nhận
nuôi, thân phận vốn là trẻ mồ côi?”
“Từ nhỏ nó đã bị ném đi rồi,
không ngờ lại ở Thiên Danh? Tìm
được rồi, cuối cùng cũng tìm được
đứa nhỏ này rồi!”
“Còn không phải sao, gần đây
nhà họ Sở và nhà họ Quách cùng tới
Kim Lan làm loạn, tôi mới biết được
Dương Hạo Quân ở đó…
Nghe mấy người nói chuyện,
trong lòng Mai Châu Anh lại như nổi
sóng to gió lớn.
Cái gì?
Thân phận của anh rể?
Ba mẹ ruột của anh và gia đình
ở Hải Lâm?
Mai Châu Anh đương nhiên biết
Dương Hạo Quân là trẻ mồ côi,
nhưng chưa từng có ai nhắc đến
thân phận chân chính của Dương
Hạo Quân.
Hôm nay, cô vừa tới Hải Lâm lại
nghe được tin tức quan trọng như
vậy?
Có nên nói cho anh rể biết
không?
Mai Châu Anh do dự hồi lâu vẫn
quyết định tạm thời không nói.
Cô đã buông xuôi rồi.
Tạm thời sẽ không liên lạc với
Dương Hạo Quân.
//
——————–