Bảy giờ đúng tan tầm.
Đoàn Lê Nguyên lê cái cơ thể mệt mỏi đi
ra khỏi tòa nhà.
Vốn dĩ cô phải tăng ca.
Nhưng nhà họ Trịnh sợ cô sẽ gặp nguy
hiểm nên muốn cô về nhà làm việc.
Đám người Trương Nhật cách đó không
xa nhìn thấy Đoàn Lê Nguyên, hai tên đàn em
vội định ra tay.
“Khoan đã, không thể ra tay ở đây được,
lát nữa chúng ta sẽ ra tay giữa đường!”
Trương Nhật nói.
Bọn họ không biết rằng mọi hành động
của mình đã bị người khác nắm rõ trong lòng
bàn tay.
Dương Hạo Quân biết rất rõ ràng.
Nhưng anh chẳng hề lo lắng.
Chẳng mấy chốc tài xế đã lái xe tới.
Võ Tiêu và Đoàn Lê Nguyên lên xe.
Đám người Trương Nhật lập tức đi theo.
Biệt thự nhà họ Trịnh nằm ở một nơi
vắng vẻ, trêи đường chẳng có xe mấy.
Đột nhiên tài xế phanh xe lại.
Bởi vì có mấy chiếc xe đã chặn phía
trước.
Chỉ thấy một nhóm người đi tới.
Trương Nhật gõ cửa sổ xe, cười nói: “Cô
Lê Nguyên đi với tôi một chuyến đi! Tôi hy
vọng cô có thể ngoan ngoãn đi tham gia dạ
tiệc, chứ không cần tôi phải ra tay mời cô đi!”
Có mười mấy người đi theo sau anh ta.
Chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, bọn họ
sẽ đập cửa xe ra và cứ thế dẫn Đoàn Lê
Nguyên đi.
Vẻ mặt Đoàn Lê Nguyên đầy quật cường:
“Không đi! Tôi xin phép từ chối lời mời của
người lạt”
“Được lắm Đoàn Lê Nguyên! Cô thật sự
nghĩ mình có giá lắm à? Cậu Chiến bảo tôi
tới mời cô là để mắt đến cô! Con đàn bà thối
cô đừng có không biết trái phải!”
“Tôi hỏi cô lần nữa, rốt cuộc cô có đi
không?”
Trương Nhật quát.
“Chắc chắn là tôi không đi!”
Đoàn Lê Nguyên rất kiên quyết từ chối.
“Được, là cô ép tôi phải ra tay!”
Trương Nhật đang định ra lệnh.
“Râm!”
Cửa đột nhiên mở ra.
Một cô gái cao một mét tám đi xuống,
trêи người tỏa ra sự khí chất.
“Bụp!”
Vẻ mặt Võ Tiêu lạnh lùng, chợt ra tay, đá
vào mặt Trương Nhật.
Trong nháy mắt, Trương Nhật bị đá văng
ra xa mấy mét.
“Giết chết cô ta cho tao!”
Trương Nhật hét lớn.
Mười mấy tên đàn em của anh ta vội
//
——————–