Để ngăn nhóm người của Dương Hạo
Quân bỏ trốn, nhà họ Trịnh đã giam họ vào
trong một căn biệt thự, ngoài cửa có hàng
chục nhân viên bảo vệ đứng canh gác.
Dương Hạo Quân cứ nghênh ngang như
thế đi tới cửa biệt thự, hàng chục bảo vệ
ngay lập tức vây quanh bốn phía.
“Không được, anh không thể rời đi!
Ngoan ngoãn ở lại đây đi!”
Nhân viên bảo vệ đứng đầu giọng đầy
tức giận nói.
“Vậy nếu tôi cứ khăng khăng muốn đi thì
sao nào?”
Dương Hạo Quân cười nói.
“Anh có thể thử xeml”
Mọi người đều hung hăng nhìn chằm
chằm vào Dương Hạo Quân, chỉ cần anh có
bất kỳ điều gì bất thường, họ sẽ không hề
nương tay mà bắt anh lại ngay.
“Ai đã cho các người cái quyền được hạn
chế tự do của người khác vậy hả?”
Dương Hạo Quân nói.
“Bởi vì đây là nhà họ Trịnh, tất cả mọi
việc anh làm đều phải nghe theo lời của nhà
họ Trịnh! Ngoại trừ biệt thự ra thì anh không
được đi đâu hết! Hiểu rõ chưa hả?”
Nhân viên bảo vệ lên tiếng cảnh cáo.
Khóe miệng Dương Hạo Quân thoáng
hiện lên một vòng cung: “Chỉ cần là mà mặt
trời và mặt trăng có thể chiếu qua, sông
nước có thể chảy đến, thì không có nơi nào
mà Dương Hạo Quân này không thể đi cả!”
“Tránh ra!”
“Ya va ya….
Các nhân viên bảo vệ chẳng những
không hề lùi lại, mà còn tiến lên thẳng lên
phía trước.
“Bịch!”
Dương Hạo Quân đột ngột di chuyển,
biến thành một dư ảnh.
Cấp tốc đi xuyên qua hàng chục người
đứng đó.
“Bịch!”
“Bịch!”
Tất cả những người này đều phải chịu
những cú đánh nặng nề, ngã ngay ra xuống
đất.
Họ đều là những bảo vệ được nhà họ
Trịnh bỏ rất nhiều tiên ra để mua lại đấy.
Nhưng Dương Hạo Quân là Đại tướng
Vân Lang cơ mà, là người một mình liêu chết
đuổi theo hàng vạn quân trêи chiến trường
đấy nha.
Thì làm sao mà đám người này có thể
động đến cho được!
Khi Đoàn Lê Nguyên nhận ra rằng có
điều gì đó không ổn, rồi chạy ra ngoài, thì đã
nhìn thấy một nhóm người ngã xuống mặt
đất kêu la rồi.
Về phần Dương Hạo Quân thì đã biến
mất từ lâu rồi.
“Tất cả những việc này là do anh ấy làm
à?
Đoàn Lê Nguyên mở to đôi mắt, hoàn
toàn không thể tưởng tượng nổi.
Việc Dương Hạo Quân đã chạy trốn, rất
nhanh sau đó cả nhà họ Trịnh đều đã biết tin.
Trịnh Quốc Thắng và Ngô Thị Lan nắm
tay nhau cùng xuất hiện.
“Hai người thật sự đã dạy bảo giỏi quá
nhỉ
Ngô Thị Lan trừng mắt nhìn hai người
Đoàn Hồng Thái tức giận nói.
“Ba mẹ, tụi con hoàn toàn không biết gì
cả, tụi con không hề biết về việc Dương Hạo
Quân sẽ chạy trốn…”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên thật
muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt
được.
Ngô Thị Lan lạnh lùng hừm một tiếng:
//
——————–