Đồng Đại Nghĩa thả hai chân xuống rồi
ngồi thắng dậy nhìn chằm chằm vào Dương
Hạo Quân, ông ta cười lạnh: “Ý mày là sao đây?”
“Cái gì gọi là không trả tiên chứ? Cũng
đâu phải tao lấy, đòi tao làm gì?”
Đổng Đại Nghĩa quyt nợ để cho mọi
người rất tức giận.
“Không ký hợp đồng thì đi nhanh lên!
Chỗ này của tao không chào đón chúng mày.”
“Người đâu, tiễn khách!”
Đông Đại Nghĩa nói với giọng lạnh lùng.
Mười tên lưu manh đứng sau ông ta đi
lên xô đẩy mấy người Lâm Ngọc Lan.
Lại có thêm hai mươi người đi vào, trong
tay cầm theo côn sắt, vừa nhìn là biết cũng
thuộc hạng lưu manh.
Đổng Đại Nghĩa này bắt đầu từ xã hội
đen mà làm lên, sau khi dựa vào nhà máy
quần áo mà giàu lên thì bắt đầu nuôi một
đám đàn em, là bá chủ nổi tiếng ở đây.
Có rất nhiều người đối đầu với Đổng Đại
Nghĩa nên bị ông ta sai người đánh gãy chân,
thậm chí gây hại cả nhà.
Bởi thế cho nên có rất nhiều người sợ
Đổng Đại Nghĩa.
Cũng chỉ có mỗi Tập đoàn Minh Cường
dám hợp tác với Đổng Đại Nghĩa, những
người khác nào dám làm vậy.
Thật ra cái nhà máy này chỉ có giá tầm
một trăm tỷ.
Đổng Đại Nghĩa muốn bốn nghìn tỷ là đã
đắt lắm rồi.
Bây giờ lại muốn bốn mươi nghìn tỷ.
“Cút nhanh lên!”
“Không là bọn tao đánh gãy chân chúng
mày đấy.”
Đám người này bắt đầu uy hϊế͙p͙ đe dọa
mấy người Lâm Ngọc Lan.
Mấy người Lâm Ngọc Lan đều là nhân
viên văn phòng, nào đã gặp trường hợp này
bao giờ, ai ai cũng bị dọa cho phát run.
Chỉ còn mỗi Dương Hạo Quân và Tây
Phương đứng giữa sân.
Dương Hạo Quân nói: “Đổng Đại Nghĩa,
tôi cho ông một cơ hội, nói cho đàng hoàng!”
//
——————–