Dương Hạo Quân vừa muốn nói gì đó, thì phía sau đã có một đoàn người đuổi theo, dẫn đầu đám người là Phó Phong Thu.
Anh ta mang theo một số lượng lớn người đuối theo nhóm người Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân cau mày trong lòng bắt đầu măng oan Tiêu Phong làm việc không tốt, đến cả chút chuyện này mà cũng không xử lý ốn thỏa được.
Nhóm người Đoàn Lê Nguyên nhìn thấy một nhóm người đuổi đến, đều bị dọa hỏng.
“A”
Khi bọn họ vừa muốn thất thanh la lên, thì không ngờ nhóm người Phó Phong Thu lại kêu ra tiếng.
Nhìn thấy Dương Hạo Quân, mọi người giống như nhìn thấy ma vậy.
Phó Phong Thu dẫn theo nhóm người lập tức chuyện phương hướng, chạy vào trong rừng núi bên cạnh.
Hóa ra đám người Phó Phong Thu hoàn toàn không phải đuổi theo Dương Hạo Quân mà là đi đến mộ của lão thành chủ để kiểm tra.
Để chứng minh lúc đầu trong khi giao thủ với Hắc Báo người cứu Lê Quân là ai.
“Bọn họ kỳ lạ quá, không phải là đuổi theo chúng ta sao?”
Mấy người Đoàn Lê Nguyên cảm thấy nghi ngờ đõi với hành vi của đám người Phó Phong Thu.
Sau khi đám người Phó Phong Thu đến lăng mộ của lão thành chủ, lập tức bảo người mở lăng mộ ra.
Sai khi nhìn thấy thi thể trong quan tài, mọi người đều hiểu.
Hoàn toàn không có lão thành chủ gì cả.
Lão thành chủ sớm đã chết rồi.
Lúc đó chính là Dương Hạo Quân đã cứu Lê Quân, cũng là một tay anh ta giết Hắc Báo.
Lúc đó anh ta đã nói rồi, chỉ là không ai tin.
Mọi người đều nghĩ tất cả những chuyện này là do lão thành chủ ra tay.
“Đúng rồi, có phải đại sư Dương đã nói sẽ giúp đỡ chúng ta một lần sao?”
Phó Phong Thu hỏi.
“Đúng đúng đúng”
“Chúng ta phải trân trọng cơ hội lân này”
“Hóa ra là con gái của anh ta, nếu không sao có thể có thiên phú cao như vậy chứ?”
Dương Hạo Quân dẫn ba người trở về nhà ở Giang Bắc.
Nhìn thấy Lê Quân, ông bà đều rất vui mừng.
Sau khi Lê Quân đã rời khỏi thành Vô Song, khiến đám người Đoàn Hồng Thái cảm thấy bất mãn.
“Bỏ đi, bỏ đi, có thể ngày nào cũng được nhìn thấy Lê Quân so với đi thành Vô Song gì đó càng tốt hơn”
Trịnh Nhã Uyên và Chí Oanh nhanh chóng ôm lấy Lê Quân.
//