“Cái đờ mờ!”
Mắt Dương Nhất Long như sắp bay ra ngoài.
Nguyễn Mỹ Lệ ngã phịch một cái xuống đất.
Thân thể cô ta run rẩy kịch liệt.
Ba mẹ nuôi thì ngây ra như phỗng, họ đứng sững sờ tại chỗ.
Huyết áp Dương Kiện Sâm tăng cao, suýt chút nữa thì ngất đi.
Một tên phế nhân lại đứng lên ở ngay trước mặt bọn họ.
Đây là chuyện không cách nào tưởng tượng được! Anh không có việc gì? Vậy mà anh lại không có việc gì! Nhìn Dương Hạo Quân đi từng bước tới trước mặt bọn họ, trái tim của đám người Dương Kiện Sâm quả thực sắp nổ tung.
Dương Hạo Quân vẫn luôn giả vờ.
Nếu không phải như vậy, thì sao anh vẫn là chủ nhân của hơn mấy ngàn gia tộc lớn quyền thế ở Lạc Việt.
Giang Bắc bị tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là để ăn mừng con của anh đổi họ? Mọi thứ thay đổi quá nhanh, làm cho nhà họ Dương ở Giang Bắc không có cách nào thích ứng kịp.
Bọn họ còn nghĩ vừa rôi Dương Hạo Quân nói cho bọn họ một cơ hội cuối cùng.
Nhưng bọn họ lại không cho là đúng.
“Không phải! Vì sao mấy người đều nghe theo anh ta? Dù thân thể anh ta đã khôi phục, nhưng vị trí chiến thân của anh ta đã bị Trân Hữu Đạo lấy đi!" Ba nuôi Dương Quang Đông lộ vẻ mặt không thể tin được.
Những người khác cũng giống ông ta.
Dương Hạo Quân không phải là kẻ tàn tật, mọi người chấp nhận.
Nhưng vị trí chiến thân của anh đã bị tước đoạt, anh chỉ là người bình thường.
Nhưng vì sao hàng ngàn gia tộc ở Lạc Việt đều phải nghe theo anh? Điều này không hợp lý! “Trân Hữu Đạo thì tính là gì? Ngay cả sư phụ của Trần Hữu Đạo và bốn vị sư phụ thậm chí chủ nhân đảo tông sư số một Quỷ Kiếm nó cũng giết hết! Nó còn là điện chủ của Trấn Thiên Điện! Đồng thời mọi người ở Kinh Thành đều nhất trí nhận định nó vẫn là Chiến thần Vân Lang!”
Dương Trung Thiên cười lạnh nói.
“Bùm!”
Sự thật này đối với người nhà họ Dương mà nói, đấy đúng là đả kích động trời.
Anh vẫn đẳng cấp như trước! Không phải! Là còn hơn mạnh trước đây! Anh chỉ là che giấu sự vinh quang và tài năng của bản thân mà thôi.
Kẻ ngu sil
//