“Chí Oánh cuối cùng kết quả vẫn là như thế này! Tại sao lúc đầu còn cố gắng phản kháng làm gì!”
Dương Minh Thiên chế nhạo nói. Lúc đầu, khi Chí Qánh mang thai, bà đã quỳ trước cổng chính nhà họ Dương.
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, lúc đầu bà đã không làm vậy. “Chết đi!”
Dương Minh Thiên không có một chút đồng cảm nào với bà, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Xẹt! Một tia sáng hiện lên, một cao thủ của nhà họ Dương đã ra tay. Răng rắc! Bụp! Nhưng đột nhiên thanh kiếm dài bị đứt, cao thủ của nhà họ Dương cũng bị một sức mạnh nào đó đánh bay đi chỗ khác. “Ai? Ai dám giở trò trước mặt nhà họ Dương?”
Ngay lập tức Dương Thần cảnh giác nói. “Là tôi!”
Cùng với giọng nói phát ra, một bóng người cũng xuất hiện từ xa, đeo một chiếc mặt nạ ma quỷ. “Mày là ai..”
Dương Minh Thiên cau mày hỏi. Dường như tất cả mọi người ở đây đều không nhận ra. Dù sao, người này cũng đã thất bại hoàn toàn dưới tay Dương Hạo Quân, Lạc Việt đã cố ý che giấu thân phận của anh ta, bí mật điều anh ta về Kinh Thành. Vậy nên Dương Minh Thiên cũng không biết anh ta. Nhưng Dương Thần lại biết rất rõ. Anh ta biết rõ tất cả mọi thứ vê Chiến thần Vân Lang, anh ta quan tâm đấn cả kẻ thù và đối thủ của Chiến thần Vân Lang. Người thân cận nhất với Chiến thần Vân Lang là Chiến thần Tu La cũng không ngoại lệ. Anh ta vừa nhìn là có thể nhận ra đó là Chiến thân Tu La, Trần Hữu Đạo! “Đường đường là dòng họ lớn nhất Lạc Việt mà lại đi bắt nạt phụ nữ và trẻ em sao?”
Trần Hữu Đạo chế nhạo nói. Mặc dù anh có tính cách hung bạo tàn nhân nhưng không phải là người vô tình vô nghĩa. Lần này anh ra mặt, thứ nhất là do anh có trách nhiệm phải bảo vệ hai mẹ con Đoàn Lê Nguyên.
Thứ hai là anh không thể chấp nhận được việc làm của nhà họ Dương. “Nếu Dương Hạo Quân đã cá cược với mấy người thì mấy người đi tìm Dương Hạo Quân đi! Có thể tìm thấy anh ta cũng có thể xem là mấy người có bản lĩnh! Bắt nạt phụ nữ và trẻ con thì có bản lĩnh gì?”
“Hôm nay tôi sẽ bảo vệ cho hai mẹ con họ!”
Trân Hữu Đạo lạnh lùng nói. Dương Minh Thiên sắp nổi giận thì Dương Thần đã nhanh chóng tiết lộ thân phận của Trân Hữu Đạo. “Hả? Chính là cậu ta!”
//