Cách làm của Trương Văn Thao rât đơn giản. Căn cứ vào thói quen sinh hoạt trên mọi phương diện của Dương Hạo Quân và Chí Oánh để cho bọn họ không thể tiếp tục sống sót ở cái thành phố này.
Đến lúc đó bọn họ sẽ tự động rời khỏi đây. “Bà nội, chúng con lập tức đi sắp xếp! Dương Hạo Quân, tôi sẽ làm cho anh cùng người mẹ kia của anh ở Kim Lan đến một miếng cơm cũng không được ăn!”
Trương Văn Thao lạnh giọng nói. Đến đây vài ngày rồi, Chí Oánh đã dần dần thích nghi với cuộc sống ở đây.
Sáng sớm, sau khi nấu bữa sáng cho Dương Hạo Quân, bà liền đi tới chợ rau gần đó mua chút ít thịt và rau xanh để làm bữa tối cho anh. Sau khi lựa xong rau xanh ở quây rau, bà đưa nó cho chủ quây hàng. Chủ quầy vừa định đặt rau lên cân lại nhìn thấy khuôn mặt của Chí Oánh một cách rõ ràng. “Không được! Không được! Rau của tôi không bán cho bà!”
Chủ quầy hàng liên lập tức cất rau đi. “Hả?”
Chí Oánh ngẩn người.
Trong đầu nghĩ những người này thật kì quái, đột nhiên lại không chịu bán rau cho bà.
Chí Oánh cũng không để ý, đi tới quây hàng bên cạnh.
Kết quả sau khi vị chủ quây này nhìn rõ khuôn mặt của bà, lập tức nói: “Không được, rau của tôi cũng không bán cho bà, mau đi đi!”
Mấy quầy hàng xung quanh nhìn thấy cô giống như là gặp ôn thần vậy, vội vàng né tránh. Lúc này Chí Oánh mới ý thức được vấn đề.
Bà cố ý đi xa hẳn ra, đi đến một đầu khác của chợ rau. “Rau của tôi hôm nay không bán!”
Chủ quây hàng vừa nhìn thấy Chí Oánh liền nói. Chí Oánh khó hiểu chỉ sang bên cạnh nói: “Bọn họ không phải vẫn đang bán đó sao? Tại sao đến lượt tôi lại không bán nữa?”
“Đúng, rau của tôi có thể bán cho bất kì ai! Chỉ riêng một mình bà không bán! Mau cút đi! Đừng làm cản trở chuyện làm ăn của tôi!”
Chủ quây hàng kiên quyết cưỡng ép đuổi Chí Oánh ra ngoài. Chí Oánh không biết phải làm sao đi dạo quanh chợ rau.
Tiếp theo bà lại thử một chút, bất kể là mua rau, mua thịt hay mua những thứ khác bọn họ đều không chịu bán cho bà, giống như bà bị cả cái chợ rau này phong sát vậy.
Tất cả mọi người khi thấy bà liền né tránh. Bà liền đổi sang một chợ rau khác, kết quả vẫn y như vậy, không có ai tình nguyện bán đồ ăn cho bà.
Đến cả siêu thị cũng như vậy, người ta căn bản còn không để bà đi vào. Chí Oánh dường như đã ý thức được có người làm đang khó bà.
Bà lại đến một nơi khác thử xem.
Cửa hàng không cho bà vào, quán cơm cũng không cho bà vào, đến cả quán rượu cũng vậy, bọn họ nhất định không cho bà đi vào. Dường như tất cả ngành nghề trong thành phố đều liệt tên bà vào danh sách đen vậy.
Thậm chí đến cả xe buýt và xe taxi bà cũng không thể gọi được.
Hình như có người muốn bà không còn cách nào có thể sinh sống ở thành phố này nữa. Thời tiết hôm nay có mưa liên miên, chứng bệnh cũ của Chí Oánh lại tái phát.
Bà cố gắng nhịn đau đi trên đường lớn, dần dân cơn đau đớn tột cùng càng ngày càng đáng sợ.
Trên trán của
//