Khi Swanhild kể xong các lời vấn đáp lúc nãy, Oliver nhắc lại:
- Bím tóc vàng!…
Chàng có vẻ ngạc nhiên một cách khó chịu,. Lunahỏi:
- Bây giờ ông đã tỉnh thức thì ông có nhớ điều gì về chuyện ấy chăng?
- Để tôi nghĩ xem đã… Có, có. Em Swan tôi ngày trước cũng tết bím như thế.
- Nhưng, những bím tóc ông nói đến lúc nãy có liên lạc với thanh gươm kia mà.
- Nếu vậy thì tôi không biết gì hết.
Luna:
- Trong giấc thôi miên thì ông lại biết được đó. Có những điều kích thích mạnh, vui thái quá hay buồn thái quá cũng vậy, lòng cảm khái bát ngát về tôn giáo hay sự kinh hãi dữ dội, những điều đó in vào trí não một dấu vết sâu dần nỗi những cảm xúc kia còn vang bóng mãi đến các đời con cháu sau này. Lệ thường, những kỷ niệm tổ truyền kia vẫn tiềm tàng trong dòng dõi và chỉ khi nào có một việc xảy ra giống cái việc đã gây nên chúng, đánh thức những kỷ niệm kia dậy thì chúng mới hiện lên.
Oliver kêu:
- Trời ơi! Thế ra cái tính ghê tởm mùi hắc ín đun nóng kia chính là…
- Phải, chính là một kỷ niệm không ngờ do sự kích thích của tổ tiên ông đó, của con trai cụ Warlock đó. Sự kích thích ấy là do lúc ông này trông giống thấy cái cảnh hành hình ở Lewes năm 1555. Ở ông, cái mùi kia tương tự một sự khó chịu của tâm hồn, mà vì cái cảm giác khó chịu ấy còn yếu nhẹ nên chưa thành một sự kinh tởm hay khiếp sợ. Nhưng chỉ nói đến một cái tên cũng đủ cho ký ức ông nhớ lại rành mạch trong giấc thôi miên.
Swanhild hỏi:
- Các sự đó có liên lạc gì đến con quái vật không?
- Điều đó tôi chưa biết được. Cuộc thí nghiệm thứ nhất đã cho tôi biết rằng tôi không đi sai đường. Hôm qua, tôi đã dự tính các kế hoạch để theo, sau khi đã biết chắc chắn rằng ông Oliver với cô chưa bao giờ tra cứu để biết lai lịch dòng dõi từ năm 1650 trở về trước: trong đoạn gia phả từ khoảng ấy có ghi chép một vài chi tiết về những người chính trưởng trong dòng họ, nhất là về con trai cụ Warlock; tức là Godfrey, là người đã bỏ công giáo để theo đạo thệ phản cuối triều hoàng hậu Mary Tudor, sau hồi người bạn thân của ông cụ là Derek Carver chịu cực hình. Sáng hôm nay tôi đã nhờ một vị mục sư lượm lặt các điều về chuyện Carver biên lại cho tôi và vừa rồi tôi mới đọc đến. Tôi nhận thấy rằng ký ức của ông không sai chút nào.
- Sao cô không đọc những điều biên chép kia từ trước.
- Là vì tôi muốn tránh sự truyền giao tư tưởng. Đây, những điều đại lược tôi nhờ biên lại đây: “Derek Carver, người Flaman theo đạo mới trốn sang Anh. Ngụ Ở Brigton và mở quán rượu Sư Tử Đen ở phố Bliack Lion. Bị kết tội phản đạo năm 1555 và hành hình ở Lerves, trước cửa nhà hàng Ngôi Sao. Y bị chết thiêu cùng với tập Kinh Thánh thệ phản, trên một giàn củi chất và trong một cái thùng gỗ hắc ín”.
Oliver và Swanhild cùng kêu lên một tiếng kinh tởm. Luna đặt mảnh giấy vừa đọc trên bàn. Nàng trầm tiếng nói:
- Tôi chỉ cần biết bằng ấy điều là đủ.
Swanhild đưa người về phía trước, đôi mắt lóng lánh một tia lửa khác thường. Nàng hỏi Luna:
- Chắc cô có thể khêu gợi trong ký ức nặng di truyền của anh Oliver để đánh thức dậy những điều mà tổ tiên nhà tôi đã từng biết về chuyện con quái vật chứ?
Luna đáp:
- Tôi chắc may ra cũng được. Ông anh cô là nơi tàng trữ những kỷ niệm về cụ Warlock nhà này.
Oliver cũng ngả người về phía Luna, vẻ mặt đăm đăm chăm chú. Chàng nói:
- Tôi hiểu rồi. Còn anh Gođard, anh nghĩ sao?
Gođard:
- Tôi không bao giờ ngờ vực cái tài của miss Bartendalẹ Duy chỉ có những cử chỉ bí mật của miss Bartendale làm tôi cứ phải nghĩ ngợi.
- Tôi phải biết chắc chắn những lời chỉ dẫn của ông Hammond có là chân thực lắm mới được. Bây giờ ta lấy thanh gươm và những bím tóc làm căn cứ mà dò tìm xem những việc xảy ra cho cụ Pháp sư là những việc gì. Khi đã biết những điều đó, ta sẽ dò tìm xa hơn lên.
Oliver reo:
- Lần giở được trong trí não người như lần từng trang trong cuốn sách thì thực là kỳ diệu! Thế thì, nếu cụ Warlock đã trông thấy con quái vật, tất nhiên trí não cụ cũng bị kích thích mạnh, cũng mang dấu vết sâu chẳng kém gì trí não Godfrey bị kích thích vì cái chết thảm độc của Carver.
Luna lắc đầu:
- Không. Không giản dị đến thế đâu. Thấy con quái vật được có vài ba ngày thì ông cụ Pháp sư đã chết, mà con cái ông cụ đã có từ lâu rồi. Vậy mà sự kích thích chỉ có thể di lại cho con cháu sau này khi cha mẹ chưa có con đã bị kích thích.
- À, ra thế. Nếu vậy ra cô lại dò tìm lấy một người dòng họ Hammond nào đã trông thấy con quái vật trước khi người ấy có con, phải không?
- Vâng. Mà tìm như thế sẽ mất nhiều thì giờ lắm, vì mỗi lần thôi miên không được lâu quá một giờ. Như vậy, trong khoảng dăm ba ngày, ngày nào ta cũng phải có một lần thí nghiệm mới được.
Oliver đáp ngay:
- Xin sẵn lòng theo ý cô.
Swanhild hỏi:
- Còn tôi, tôi có giúp cô được việc gì không?
- Tôi tiếc rằng, không giúp được gì hết.
Oliver:
- Lạ nhỉ. Tôi cứ tưởng rằng người đàn bà là người dễ cảm xúc hơn cả, tất dễ nhận những dấu vết xúc cảm hơn mới phải chứ?
Luna:
- Không phải đâu! Người đàn bà là người dễ nóng nẩy rối loạn hơn, có thế thôi. Vả lại, những ký ức di truyền cũng như đặc tính của dòng dõi, truyền lại một cách oái oăm lắm:: không cứ định lệ nào; thường thường thì ở mỗi thế hệ chỉ lưu lại và chỉ phát triển ở riêng một người nào trong họ đó thôi. Miss Hammond cũng có thể giúp đỡ tôi một việc là lục tìm trong các nhà kho, hầm chứa, các hòm rương, các ngăn kéo để thu nhặt những giấy má cổ tìm thấy trong các nơi đó. Cái bản cảo cô đưa tôi xem hôm qua có nói rằng nhà bác học và chiêm tinh học Nicholas Culpeper năm 1651 đã có điều tra về con quái vật. Culpeper chắc cũng có viết tường tận về công cuộc đó, bây giờ mà tìm ra được bản ấy thì hay cho tôi vô chừng!
Swanhild mừng rỡ nói:
- Vâng, tôi về nhà xin tức khắc đi tìm ngay.
- Thế là mỗi người chúng ta đều đã có một việc. Đến mai, tôi sẽ đi Dannow để theo cuộc điều tra của các nhà chuyên trách, ông Hammond ạ. (Oliver rất vui lòng). Còn bây giờ ta nghỉ ngơi thôi. Gần hai giờ rồi, ta hút một điếu thuốc lá và xoay nói chuyện khác để đợi bữa cơm thì vừa. Không nên làm việc quá sức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...