Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không?

- Về thôi về thôi! - Hửu Bửu vừa nói vừa khoát vai Hàn Du và Thu Thảo đi ra ngoài

- Đợi tôi với!

Như Ý là người dẹp đồ sau nên bị đám bạn bỏ lại, kết quả là cô phải vừa gọi với, vừa chạy theo đám bạn. Mới chạy ra khỏi cửa lớp, thì cả đám đã bỏ
Như Ý xuống tới sân trường rồi. Đang vội, nhưng cô lại bị ai đó kéo cặp
lại:

- Đợi chút!

Như Ý khó chịu quay mặt về sau nhìn Thiên Bảo

- Tôi đang vội!

- Đưa cái này cho Thu Thảo, nói là tôi đền

Thiên Bảo đặt vào tay Như Ý một cái kẹo mút mùi bạc hà rồi cậu bỏ đi, để mặc cho Như Ý còn đang ngu ngơ như con nai tơ:

- Ồ, vậy là cậu còn biết nghĩa của câu xin lỗi là gì à?!

Đứng sựng người đó mấy giây, Như Ý cầm cái kẹo trên tay rồi chạy hớt hãi theo đám bạn đã bỏ mình “đi xa quá”

- Đợi tôi với!

- Nhanh lên nào!

Hữu Bửu miệng thì nói mà chân vẫn bước thao thao, chứ nào có dừng lại đợi Như Ý đâu chứ

Cuối cùng thì bằng sức chạy của mình, Như Ý đã đuổi kịp đám bạn phụ bạc kia, cô chống gối thở dốc nói:

- Cái..cái đám này, bảo đợi..mà cứ te te đi làm như…chẳng nghe thấy tôi
gọi ấy! Biết tôi thừa cân mà, nên biết mỗi lần tôi chạy…tôi mệt lắm
không? Chạy kiểu này…có ngày tôi “lên mỡ”, tôi…chết bất tử…lúc đó mấy
người lấy gì để đền cho ba má tôi đây hả?

- Đó giờ nghe người ta “lên máu” chứ chưa nghe “lên mỡ” bao giờ!? – Thu Thảo lên tiếng

- Thông cảm cho mấy đứa béo phì! Ha ha ha! – Hữu Bửu cười lớn

Trời trong xanh, gió hong hanh, Hữu Bửu không biết từ đâu trên đầu mọc ra
một cục u to tướng nữa, “cũng không biết vì sao luôn!”

- Thiên Bảo đưa cho cậu nè! – Như Ý chìa ra cái kẹo mà lúc nãy Thiên Bảo đưa cho cô – Cậu ấy bảo là đền!

Thu Thảo tròn mắt nhìn cái kẹo, mày cô câu lại, vẻ mặt không khác gì nhìn
đang bị Thiên Bảo chọc tức. Được đôi chút, rồi cô quay lưng lại

- Bỏ vào balo cho tôi!

Hú hồn, cứ tưởng Thu Thảo quay lưng bỏ đi chứ, ai dè là quay lại để Như Ý bỏ vào balo cho mình.

Và như thế, giữa trưa nắng gắt, có một đám “bệnh nhân tâm thần” đang cười
đùa ầm ĩ trên đường, khiến ai cũng phải chú ý tới họ, nhất là con nhỏ
chân mang dớ đen, lưng quải balo đen, là đứa có cái miệng rộng nhất, lớn nhất, và “bô bô” nhất. Trong “đám tâm thần” ấy, chỉ sót lại duy nhất
một cậu con trai bình thường, với dáng vẻ thanh tao và có phần lạnh
lùng. Cậu con trai đi cạnh “đám bệnh nhân” ấy mà cậu chẳng nói gì, chỉ
đi cùng, lắng nghe chuyện của họ, và khẽ cười thôi. Ôi, đúng là “sen
trong bùn” mà, ở cạnh những người “tâm thần”, chẳng những cậu vẫn giữ
được mình, không bị ảnh hưởng gì bởi những con người “không được bình
thường” ấy, mà trái lại, chính “những đứa tâm thần” đã tôn lên dáng vẻ,

“xì tai” (style: phong cách) của cậu nữa cơ chứ. Cậu con trai nhã nhặn
ấy có tên là Hàn Du – một người khá ít nói, có phần lạnh lùng, nhưng khi cậu cười thì ấm áp vô cùng, thật không thẹn với cái tên mà cả bọn đặt
cho Hàn Du “Ouji Taiyou” (Hoàng Tử Mặt Trời)

………………

Giữa
trưa nắng gắt, Thiên Bảo đang bon bon trên chiếc xe đạp của mình thì
“rầm” một cái, Thiên Bảo ngã ngay xuống mặt đường lộ. Nguyên nhân là gì? Là do chiếc xe đạp đã “tới tuổi”, nên “xương” của nó yếu quá, lại còn
phải “cỗng” Thiên Bảo về nhà, và thế là nó không chịu nỗi nên đã “hi
sinh” 18 cái câm, làm xe không trụ vững, khiến nó mất thăng bằng, và kết quả là Thiên Bảo đang nằm dưới mặt đường. Thật là xui rũi thay!

Dù rất bực, nhưng Thiên Bảo cũng đâu thể chữi ai được ngoài việc “tự chữi” mình chứ. Nhưng trong cái rủi còn có cái may, là gần đó có cái tiệm sửa xe, nên Thiên Bảo nhanh chống dắt cái xe của mình vào “bệnh viện” để
“điều trị” cho nó. Từ tiệm sửa xe cách nhà Thiên Bảo cũng không xa lắm,
nên cậu gửi xe lại sửa rồi tự cuốc bộ về nhà

Thiên Bảo bực tức đi
về nhà, nhưng mới chỉ bước đến ngạch cửa thì cậu lại ngã tiếp một cái
rầm, do tự giẫm phải dây giầy của mình. Cú ngã của Thiên Bảo không chỉ
có âm thanh là một tiếng “rầm”, mà kèm theo đó còn có thêm “tạp âm”
khác, đó là một tiếng “xoẹt”, mà tiếng “xoẹt” ấy hình như phát ra từ
quần của Thiên Bảo thì phải?

Lộm cộm người dậy, Thiên Bảo nhìn lại quần của mình, nó đã bị rách một đường khá dài ở “vùng kín”. Thiên Bảo
đang rất bực, rồi lại thêm cái rách quần này thì cậu tức, tức, tức mà
chỉ biết một tay để lên mặt rồi ngước mặt lên trời mà kêu la:

- CÁI CHUYỆN QUÁI QUỶ Gì ĐANG DIỄN RA VẬY?

Tiếng hét kinh động của cậu làm bà nội đang loay hoay trong bếp giật mình, bà hớt hãy chạy ra xem đứa cháu mình có chuyện gì không:

- Con sao thế Thiên Bảo? – Bà gấp gáp giọng

- Dạ không có gì!? Bà cứ vào bếp tiếp tục công việc của mình đi ạ!

Nghe Thiên Bảo nói vậy, bà mới yên tâm quay lại vào bếp. Chỉ chờ có vậy,
Thiên Bảo mới không xấu hổ mà nhanh chân vào phòng và đóng kính cửa lại.

Sau hơn hai phút, cái quần rách của Thiên Bảo đã được thay ra bằng một cái
quần short màu đen. Cầm lên xem lại cái quần rách, Thiên Bảo không khỏi
hậm hực vì sao hôm nay xui thế! Nhưng cái xui có vẻ còn đeo bám cậu, nên khi để cái quần xuống, Thiên Bảo mới phát hiện ra cái đồng hồ trên tay
mình, bị, bị….bị nứt kính. Thiên Bảo bàng hoàng nhìn cái đồng hồ mà
không thốt lên được lời nào. Chắc do cú vấp ngã lúc nãy làm đồng hồ của
cậu bị nứt mặt kính. Thiên Bảo vò đầu điên cuồng, cậu muốn hét lên thật
to cho nổ cái quả đất này mới nguôi được nổi bực.

Tháo đồng hồ ra, Thiên Bảo quẳng nó lên bàn học rồi nằm pịch lên giường. Cậu nghĩ rằng
sao hôm nay mình xui xẻo đến thế, hay vì lúc sáng cậu “lỡ” ăn cái kẹo
mút của Thu Thảo, nên giờ là hậu quả cậu nhận được. Nhưng Thiên Bảo lại
nhếch môi cười, vì cậu vốn không bao giờ tin quy luật nhân quả, mà cậu
cho rằng nó rất nhảm nhí.

Ngẫm nghĩ mong lung, cũng không biết là
nghĩ cái gì, nhưng trong đầu Thiên Bảo dần hiện ra hai màu sắc, là trắng và đen. Điều đó khiến cậu nhớ đến cái áo khoác bóng chày của mình, mà
hai năm trước đây, Thu Thảo từng khoác nó lên người. Cũng khá lâu rồi,
cậu chưa đọng tới nó, kể từ hôm Thu Thảo trả đến tận giờ. Thiên Bảo cũng không nhớ rõ là cậu đã để nó ở đâu nữa! Cái suy nghĩ chợt xẹt ngang
đầu, là cậu muốn tìm lại cái áo khoác đó, dù không biết tìm để làm gì.
Thiên Bảo bật người dậy, cậu bắt đầu lục lọi tủ quần áo của mình, rồi
lục trong ngăn kéo, nhưng vẫn không thấy. Thứ duy nhất còn sót lại là

cái vali, cậu cũng mở trong ấy ra và bới tung nó lên, và kết quả, là cái áo khoát nằm dưới đáy cuối cùng của cái vali

Cầm cái áo lên,
Thiên Bảo ngắm nghía nó rồi cậu chợt nhớ về Thu Thảo, hình như lúc
trước, Thu Thảo có nói là rất thích cái áo khoác bóng chày này. Và nếu
không lầm, thì Thiên Bảo cũng đã từng định tặng Thu Thảo một cái áo
khoác giống vậy, nhưng cái áo đó đã bị Anh Tuấn “chiếm mất” trước ngày
đến được tay Thu Thảo. Sau hồi ngắm nghía cái áo, thì đến lúc Thiên Bảo
phải dẹp lại chiến trường quần áo do mình tạo ra.

Quần áo gấp vào
nếp, phân loại rõ ràng, và sắp xếp chúng trở lại vị trí cũ của mình.
Công việc nhẹ nhàng cuối cùng - Nhẹ tay đóng tủ quần áo lại là mọi
chuyện đã xong. Tiếp theo đó, Thiên Bảo tiến đến bàn học xem thời khóa
biểu cho ngày mai. Hơi hài hước nhỉ, Thiên Bảo vào lớp chỉ toàn ngủ với
ngủ, có bao giờ cậu chú ý đến bài học đâu mà xem tới thời khóa biểu cho
cho mệt?

Nếu mọi người trong lớp, kể cả giáo viên đều đánh giá
Thiên Bảo là người lười biếng, không lo học hành, thì mọi người lầm rồi! Ở lớp đúng là Thiên Bảo không chú ý bài, Thiên Bảo ngủ suốt từ đầu buổi đến cuối buổi, nhưng có ai biết từ lúc đi học về, Thiên Bảo cơm nước,
tắm rửa xong là bắt đầu học bài, làm bài tập từ đấy cho đến tận khuya.
Có ai biết cậu con trai hay ngủ gụt ở lớp ấy lại chăm chỉ đến mức hay bỏ bữa cơm chiều, có ai biết chỉ vì thức khuya như thế mà mắt cậu con trai này dần trở nên thâm đen, và có ai biết cậu con trai ấy chăm chỉ đến
mức chỉ lót dạ bằng vài mẫu bánh nhỏ, hay một ly sữa thay cho cả buổi
tối. Ai biết được điều đó chứ!?

Thiên Bảo ngủ trong lớp, không chú ý
bài, nhưng chẳng một lần cậu không thuộc bài, chẳng một lần cậu không có làm bài tập ở nhà, chẳng bao giờ cậu thiếu chữ nào trong bài học, và
chẳng một lần cậu dưới điểm 8 trong các kì kiểm tra, thi cử. Không có
một lần nào như thế cả, đó có thể gọi là tự học không nhỉ, tự học lấy
tất cả không cần đến sự dạy bảo của giáo viên. Cái kiểu học thiên tài ấy chỉ có những người như Thiên Bảo mới làm được, đó là tự đọc, tự hiểu,
và tự làm tất cả, chỉ với sức của bản thân, không cần nhờ ai giúp. Quá
tài như , vậy cậu còn đến trường làm gì? Sao cậu lại có thể đem tài năng của mình mà chôn vùi dưới lớp vỏ của một bad boy cơ chứ? Tất cả là vì một người con gái, mà cậu đã luôn nhìn cô ấy từ phía sau, nhìn từ
đằng xa, trong suốt hai năm trời. Bởi cậu muốn xóa cái tên Tiểu Bảo yếu
đuối của hai năm về trước còn đọng lại trong kí ức của cô gái đó, để
cậu có thể thay đổi, để cậu có thể ở gần, và bảo vệ người con gái
ấy…mãi mãi!“Pựt”

Cái cặp mới cầm lên tay, Thiên Bảo đã
phải nhảy lò cò khi cái cặp bất ngờ rơi xuống chân cậu, thế có nghĩa là
cái cặp một dây của cậu đã bị…đứt dây. Xem ra hôm nay, Thiên Bảo xui đến thế là cùng! Cậu nhăn nhó mặt mày rồi ngồi pịt xuống hét lên:

- Còn cái điện thoại nè, sao không giỏi nứt màn hình luôn đi!!!

Nói rồi Thiên Bảo móc cái cảm ứng từ túi quần ra, và ném nó lên giường. Cái điện của cậu khá là “ngoan”, khi rất biết nghe lời chủ. Thay vì “điểm
đáp” là cái giường, nơi có những cái gối bông, nơi có cái nệm mềm mại,
thì nó lại rớt thẳng xuống sàn nhà “cốp cốp” mấy cái, và kết quả là….
nứt màn hình điện thoại rất rồi! Thiên Bảo chỉ nói lẫy thế mà cái điện
thoại nó làm thật sao, có thật sự ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân mình,
hay cố tình chọc gan Thiên Bảo vậy. Không còn gì để giận thêm nữa, Thiên Bảo ngã ngữa xuống sàn nhà, cậu thừ người nhìn lơ đản, rồi bỗng…..

- TRỜI ƠI LÀ TRỜI! CÒN CÁI NHÀ NÈ, SAO KHÔNG CHÁY LUÔN ĐI! CÒN TRÁI ĐẤT
NÈ, SAO KHÔNG BỊ THIÊN THẠCH ĐÂM VÀO CHO NỔ LUÔN ĐI!!! GAAAAAAAA!!!!

Quả đất còn chưa nổ vì bị thiên thạch đâm phải, mà nó sẽ nổ vì tiếng hét
trấn động lục địa của Thiên Bảo đấy! Hét xong còn chưa đủ, Thiên Bảo
lăng người rồi dùng chân đập rầm rầm xuống nền nhà nữa, y như cái kiểu

con nít ăn vạ vậy ấy!

Có một điều mà tác giả phải công nhận với
các bạn rằng, tác giả không chắc chắn là các nhân vật trong truyện sẽ là người bình thường hết đâu =v=~~~. Ngày xưa, tác giải cứ tưởng Thiên Bảo sẽ không mắc một chứng bệnh thần kinh nào cả, tức sẽ bình thường đấy.
Nhưng theo thời gian, theo số chương, thì cuối cùng Thiên Bảo cũng không thoát khỏi “tâm thần đạo”. Không biết Thiên Bảo bị vậy lâu chưa nữa!?
Tác giả đang hỏi Thiên Bảo, vì tác giả cũng “không rành ba cái vụ đó
nữa”, tại tác giả cũng đâu được bình thường, một năm trốn trại không
biết bao nhiêu lần, và thường xuyên bị xe bắt “cờ hó” hốt chung lồng với bọn “cờ hó”, nên giờ tác giả mới vậy đó hớ hớ

Trở lại vấn đề chính,
sau khi Thiên Bảo đã thôi không còn dại, í nhầm, thôi không còn hét (vì
đã hết sức để hét), thì cậu nằm thừ người ra đó. Thiên Bảo xoay đầu,
cậu thấy dưới gầm giường có một cái hộp vuông vuông khá to, chắc để đó
lâu rồi, vì nó còn nguyên trong vỏ bọc. Phải rồi, đó là quà mà mấy tháng trước Anh Tuấn gửi cho , và cậu cũng chẳng bận tâm đến món quà của hắn, nên đẩy nó vào gầm giường đến tận hôm nay.Lồm cồm ngồi dậy, Thiên Bảo đưa tay vào gầm giường để “lôi đầu” cái hộp ấy
ra xem. Tháo vỏ bọc ngoài, Thiên Bảo cũng chẳng đoái hoài đến vỏ hộp là
cái gì, cậu cứ mở mở mở và mở. Bên trong cái hộp giấy vuông này là một
món đồ khá kì quặc, vì nó bị khuất trong mấy cái mặt phẳng của hộp, nên
Thiên Bảo cũng chẳng thể xác định thứ kì quặc ấy là gì.

Thiên Bảo
chẳng nhẹ nhàng như bao người, mà lấy đồ trong hộp ra một cách từ tốn,
cậu lại một phát xét toạt cái hộp giấy cứng kia ra chỉ trong nháy mắt.
Chiếc hộp bung ra, xuất hiện trong ấy là một khối kim loại hình tròn,
với dáng vẻ như một chiếc bánh xe. Trông nó khá kì quặc, nhưng nếu nhìn
kĩ, thì nó là một món đồ công nghệ, với thiết kế hiện đại, và lạ mắt.
Cạnh cái “bánh xe” ấy, có một mẫu giấy, hình như là “hướng dẫn sử dụng
trước khi dùng” thì phải. Cầm tờ giấy lên, Thiên Bảo bắt đầu đọc – hiểu
nội dung bằng tiếng Hàn, được nhà sản xuất ghi chằn chịt vào mẫu giấy
nhỏ này: “Đây là một loại xe điện tử có tên Ninebot one - Xe một bánh đến từ tương lai. Chiếc xe là một loại siêu xe điện với thiết kế rất
chi là ngầu. Vóc dáng thời thượng, không yên xe, bạn chỉ cần đứng lên và giữ thăng bằng là có thể “vù vù” trên đường. Đèn led quanh bánh xe được kết nối Bluetooth với ứng dụng cài đặt trên điện thoại, dễ dàng thay
đổi chỉ cần một cái gõ nhẹ lên thân xe. Ninebot one làm bằng hợp kim
nhôm chắc chắn, được đúc nguyên khối và tiêu giảm mọi góc cạnh sắc nhọn
giữ an toàn tuyệt đối cho người sử dụng. Xe có độ dốc 18 độ, và hệ thống báo động bên trong xe cực nhạy, xe sẽ sáng đèn và phát âm thanh khi bạn quá tốc độ, khi sắp hết pin, hoặc xe rung lắc, hư hỏng. Nếu những chiếc xe đạp điện khiến bạn phiền lòng trong việc “tắm rửa”, thì với Ninebot
one, bạn đừng lo mà hãy yên tâm, vì toàn bộ hệ thống điện được khóa kín, khả năng chống nước đạt IP65. Nhờ thế mà công việc lau rửa trở nên cực
kì đơn giản, chỉ cần cầm vòi nước lên và bắt đầu kì cọ chiếc Ninebot one yêu quý của mình thôi. Ngoài ra, Ninebot one còn có thể tích hợp camera trước, loa, nhạc,….”

Đến khi bỏ tờ giấy xuống, Thiên Bảo nhìn
lại cái “bánh xe” ấy, thì cậu biết cái “bánh xe” này là một phương tiện di chuyển. Không đợi lâu, Thiên Bảo lập tức phóng lên bàn học, cậu bật
laptop lên và seach Google về thông tin chiếc Ninebot one này. Lần là rà chuột, cậu tìm thấy rất nhiều thông tin về chiếc siêu xe điện này.
Ninebot one là mẫu mã mới, giá của nó khá đắt đỏ, dao động từ 19 – 22
triệu/chiếc. Chính vì đắt, nên nó chưa được bán rộng rãi ở Việt , và rất ít người biết đếnNếu bạn từng xem phim School 2015, thì hẳn bạn chưa quên hình ảnh anh Sung
Jea (BTOB) cưỡi em robot tròn tròn, ngộ nghĩnh này chứ. Vâng, nó chính
là chiếc Ninebot one, giống như của Thiên Bảo đấy các bạn ạ. Để biết
nhiều hơn thông tin về Ninebot one, bạn có thể lên Google để xem thêm

Sau khi đã úp laptop lại,Thiên Bảo vẫn nguyên tư thế cũ, cậu ngồi trầm
ngâm suy nghĩ về một điều gì đó không rõ. Hồi lâu, Thiên Bảo bật dậy,
cậu lục tìm trong chiếc cặp đứt dây của mình để lấy cái thẻ ATM.

Thiên Bảo dần mất kiên nhẫn, cậu trút cái cặp của mình ngược xuống, và lục
tìm trong đóng tập vở ấy mà chẳng thấy cái thẻ ATM đâu. Máu đầu Thiên
Bảo bắt đầu dồn lên, hai tai cậu cũng bắt đầu tỏa khói, và lại một lần
nữa, quả đất có một “trấn động âm” bởi tiếng hét của “một ai đó”

- YỆN QUÁI QUỶ Gì ĐANG DIỂN RA THẾ NÀY!!! Ngay sau tiếng hét vọng trời ấy vang lên thì “xoảng” “xoảng” xoảng”
“xoảng”. Bốn tiếng vỡ của sành gốm liên tiếp vang lên trong phòng Thiên
Bảo. yện gì đang diễn ra thế?Thiên Bảo đang ngồi trước
những đóng sành vụn vãi để…..lụm tiền =)))). Những tiếng “xoảng, xoảng”
lúc nãy là Thiên Bảo đập ống heo tiết kiệm đấy các bạn à. Và hiện tại,
cậu đang ngồi đấy mà đếm số tiền mình đã tiết kiệm trong bốn con heo là
bao nhiêu. Ái chà chà, khá là nhiều đấy, vì trên tay Thiên Bảo cầm, dưới sàn cạnh những mãnh vụn ấy, toàn là tờ màu xanh lam, xanh lá, màu đỏ
cam. Ôi tiền là tiền, 200.000, 100.000, 500.000 có đủ loại hết! Nhiều
quá xá nhiều!

Nhưng vì sao tự nhiên Thiên Bảo lại đập ống tiết kiệm thế? Cậu cần tiền để làm gì?

…………….

12h00 trưa, trên đường nắng gắt, có một cậu con trai mặt bịt khẩu trang đen,

áo phong trắng, quần short đen, chân mang giầy, tay đang cầm một cái túi giấy nhỏ nhỏ xinh xinh, và cậu đang đứng trên một chiếc bánh xe tròn
tròn, ngộ nghĩnh có tên là Ninebot one. Cậu con trai ấy còn ai ngoài
Thiên Bảo đâu chứ!

Chiếc Ninebot one của cậu bon bon lướt trên
đường, thu hút biết bao ánh nhìn từ những người đi đường. Vì chiếc xe
một bánh của cậu nhìn rất lạ mắt, lại ngộ nghĩnh, nên việc người khác
chú ý vào nó chuyện đương nhiên. Nhìn Thiên Bảo cool “cưỡi” Ninebot one
cool thật đấy!

Điểm dừng đầu tiên cuả Thiên Bảo là tiệm may quần áo, cậu dừng xe lại rồi nách theo nó vào bên trong

- Chị ơi sửa giúp em thâu ống quần lại, cỡ ôm sát chân, và sửa luôn chỗ
rách nha chị! À còn cái áo nữa, chị thâu lại ôm sát người cho em luôn!

Người chủ hiểu ý khách, nên nhanh chống dùng thước dây, làm vài động tác đo
ống chân, thân người của Thiên Bảo để thâu ống quần, và áo cho vừa vặn
với cậu

- Khoảng 3h00 em sẽ quay lại lấy, vì ngày mai em đi học rồi, chị sửa gấp cho em!

Chỉ đợi cái gật đầu của người chủ tiệm, Thiên Bảo mới cuối đầu chào rồi quay người bước ra ngoài!

Điểm đến tiếp theo của Thiên Bảo là tiệm cắt tóc. Khá lâu rồi cậu mới đến
tiệm để cắt tóc một lần, nên tóc cứ dài ra và cứ bị cô chủ nhiệm nhắc
nhở, phàn nàn, thì hôm nay, Thiên Bảo sẽ cắt cho ngắn lên, cho gọn gàng
hơn

Bước khỏi tiệm cắt tóc, Thiên Bảo như lột xác từ một tên lè
phè với kiểu tóc dài bù xù, lỗi thời, trở thành một cute boy với kiểu
tóc ngố xoăn nhẹ. Để đánh giá một khuôn mặt đẹp, hay đơn giản là tạo ấn
tượng với một người trong cái nhìn đầu tiên, thì quan trọng là kiểu tóc, vì kiểu tóc quyết định “nhan sắc” trên khuôn mặt, cũng như cái ưa của
người nhìn. Ví dụ dễ thấy nhất là kiểu tóc bổ luống của những nam sao
Hàn, tuy đó là kiểu tóc mốt của hiện nay, nhưng nhiều fan đánh giá kiểu
tóc bổ luống này “hủy hoại nhan sắc” của các Oppa. Cho nên, khi muốn tạo ấn tượng tốt với một ai đó, thì thứ đầu tiên bạn nên chỉnh chu đó là
kiểu tóc của mình. Còn với Thiên Bảo, tuy kiểu tóc ngố xoăn nhẹ không
phải là model của năm, nhưng nó vẫn phù hợp thời trang và quan trọng là
rất hợp với cậu

Tiếp đến, Thiên Bảo đi đến tiệm giầy dép, cặp ví để mua cho mình một chiếc cặp và một đôi giầy.

Bước khỏi tiệm, Thiên Bảo mang trên mình một chiếc cặp một dây, màu đen,
quải xéo ngang vai. Bên trong chiếc cặp ấy có chứa một đôi giầy màu đen, bằng da, loại cổ cao, nâng đế

Và điểm đến cuối cùng của Thiên Bảo trong ngày hôm nay là cửa hàng điện tử - đồng hồ. Vì thẻ ATM mất, cậu
phải đập heo mua đồ, nên số tiền không nhiều lắm, nên thay vì mua một
chiếc đồng hồ loại xịn như cái đồng hồ trước, thì Thiên Bảo lại chọn
loại rẻ hơn, là một chiếc đồng hồ led, mặt vuông, dây da, màu trắng đen, với giá vừa phải. Thêm nữa là cậu còn phải chi cho tiền sửa cái điện
thoại bị nứt màn hình kia! Thật là mọi thứ đều phải chi tiền, rất tốn
kém

……..

Một ngày không như mọi ngày. Vì cả buổi trưa, Thiên Bảo không dành thời gian đó cho chuyện học, mà lại dành nó cho việc đi
mua sắm, vì sao lại đi mua sắm hả? Vì Thiên Bảo muốn thay đổi

Đứng trước gương, Thiên Bảo sờ sờ lên tóc mình rồi xoay tới xoay lui. Thật
sự, cậu cũng không còn nhận ra chính mình nữa. Vì hai năm rồi, hai năm
mà cậu chẳng bao giờ bận tâm tới vẻ bề ngoài của mình là như thế nào,
chỉ nghe mọi người chê bai cậu là một thằng lôi thôi, lếch thếch, ăn mặc thì chẳng ra làm sao, tóc tai để dài thường thượt như con gái, trông
cậu như một tên ăn mày bẩn thỉu. Nhưng hôm nay, có thể xem là một sự lột xác hoàn toàn của Thiên Bảo, vì chính cậu còn không nhận ra mình nữa
mà!

Thật sự mà nói, vốn dĩ Thiên Bảo có một ngọai hình khá chuẩn,
với chiểu cao tầm 1m80, tay chân săn chắc, đầy đặn gân cơ. Chưa kể khuôn mặt của , khá bảnh, nếu nhìn kĩ thì thấy cậu ấy rất là dễ thương.
Điểm đặc biệt cuốn hút người ta ngay cái nhìn đầu là đôi mắt màu đỏ, do
gắn kính áp tròng màu, và đôi môi đo đỏ mong mỏng của cậu. Thiên Bảo đẹp trai đấy chứ, một hotboy đáng để được công nhận. Bắt đầu từ bây giờ,
Thiên Bảo không còn trong dáng vẻ của một tên ăn mày mà mọi người thường thấy nữa, mà cậu là một hotboy khiến bao người phải trầm trồ ngước nhìn bởi vẻ đẹp cool boy mà bad boy của của cậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui