Con Nhóc Lưu Manh
5g15 sáng.... ~Because im too lonely lonely girl. Xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn~
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên lần thứ 28...Bấy giờ ngừơi nằm trên giừơng mới có phản ứng. Vươn tay với tới cái điền thoại trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê...
- Tên chết tiệt nào dám phá giấc ngủ của chị hả???...
< - Cái con điên này , mày có quên cái gì không HẢ> từ đầu dây bên kia 1 giọng nói phải gọi là " trong trẻo " như tiếng gầm của sư tử vang lên.
Vừa nghe xong câu này cô liền tỉnh ngủ. Thôi Chết, hôm nay là ngày "Heo Mẹ" về.
Ão não vỗ trán, sao cô có thể quên đựơc chứ.
Sở dĩ gọi nhỏ là heo là vì Nhỏ Linh này rất thích ăn.Đặc biệt là đồ ngọt, nói chung là chỉ cần thấy có đồ ăn là 2 mắt sáng rỡ. Cung cách ăn uống của nhỏ còn đặc biệt hơn cô gấp mấy lần. Lại cộng với thân hình hơi bị "khiêm tốn" quá mức nên cái biệt danh này từ đó mà ra.
- A , linh linh yêu quý, đẹp gái dễ thương mi về hồi nào vậy sao không nói tao 1tiếng._Nịnh nọt lên tiếng, cô rất muốn bảo vệ lỗ tai của mình nha.Trình độ rống của Nhỏ cùng anh cô thuộc loại vô đối rồi
Đôi khi, cô cứ tửơng 2 ngừơi cùng 1 chuồng mà ra.
_ Giọng nói tuy đã nhẹ nhàng khônh ít nhưng vẫn còn gắt gỏng.
-hì hì_ ngây ngô cừơi lại 2 tiếng, trong lòng thầm nghĩ may thật, mém chết, cô không muốn nếm thử cái tuyệt chiêu lấy thịt đè ngừơi của nhỏ đâu.Kinh khủng lắm, nhớ lại mà rùng mình.
_ nói xong liền cúp máy 1 cái rụp.Hoàng Linh chính là bạn thân của cô ở bên Mĩ .Gia cảnh cũng thuộc vào loại tốt, Bố là Thiếu tứơng trong quân đội ở Đài Loan.Mẹ lại là công dân Mĩ nên Nói cách khác thì nhỏ là chính là con lai.
Thôi không nghĩ vẩn vơ nữa, Tuệ Lâm nhanh tay nhanh chân thay đồ vọt ra sân bay.
Vì muốn nhanh ra sân bay, nên cô đã tự lái chiếc BMW năm ngoái mẹ mới mua cho cô. Lúc bên Mĩ cô cũng đã có bằng lái xe rồi nhưng mà lại rất ít khi dùng.
Mà cô chẳng hiểu tay nghề lái xe của cô tốt như vậy mà ba mẹ lại cấm cô chạy xe.
Nếu các bạn để ý kĩ sẽ thấy , tốc độ chiếc xe hiện tại là 85km/h. Quả là con mẹ nó biến thái mà. Tay nghề tốt trong ngành đua xe thì có.
Mà sở dĩ ba mẹ không cho cô lái xe hơi vì trong 1 lần vô tình nhìn thấy con mình đang đua xe bạt mạng trên đừơng cao tốc nên từ đó tịch thu luôn bằng lái xe của cô.
Nhưng cô vẫn lén ngừơi nhà chạy hoài à, chẳng ai biết.
Nói về đua xe thì đây là 1 trong những sở thích của cô. Cái cảm giác vựơt qua mặt mọi ngừơi, cảm nhận làn gió lùa vào tóc, quả thật rất kích thích nha...
Đến sân bay, Tuệ Lâm ngó đông ngó tây tìm kiếm bạn mình.
Tuy mới sáng sớm nhưng sân bay đã đông nghịt ngừơi. Lúc nãy do vội vàng đi nên cô đã quên cầm theo điện thoại rồi, giờ làm sao tìm đựơc nhỏ Linh đây.
Mà cũng quái lạ thật, với cái thân hình 72kg mập mạp đó của nhỏ đáng lẽ đi đâu cũng dễ nhìn thấy đựơc mới đúng chứ.
A, đây rồi, vừa nghĩ đến đây liền thấy Hoàng Linh. Thì ra là nãy giờ nhỏ đứng sau lưng ngừơi đàn ông thân hình mập mạp đặc biệt to lớn nên cô mới không thấy đâu cả.
-Linh ơi, hú hú tao ở đây này!_vui vẻ la lớn nhằm muốn thu hút sự chú ý của ngừơi kia. Nhưng có vẻ Nhỏ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nào hay biết Tuệ Lâm đang đến gần.
-Này, nghĩ gì mà thất thần vậy?_ Huơ huơ tay trứơc mặt nhỏ, xác định nãy giờ Hoàng Linh chỉ nhìn về 1 phía. Theo bản năng cô cũng nhìn theo hứơng đó.
Ủa đó chẳng phải Anh hai Phan Hải Lâm của cô đó sao ?. Ổng làm gì ở sân bay vậy nhỉ? Trong lòng cô lại thầm thắc mắc.
Mà cái con nhỏ Linh chết tiệt này, bệnh mê trai còn nặng hơn cô nghĩ nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh cô liền ngây ngừơi ra như vậy a...
Thiệt là hết chỗ nói rồi.
-Linh ơi, Tỉnh tỉnh, hồn về với xác đi_Khó chịu lay lay ngừơi nhỏ, cô còn muốn về nhà ngủ tiếp nha...Tí còn phải đi học, để trễ nữa là không xong với ông bảo vệ đó nha.
Nhỏ này chắc thích anh cô đến phát điên rồi, Kêu mãi cũng chẳng thấy phản ứng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...