Hải Lâm bứơc vào phòng bệnh. Nhật Nam nói không sai chút nào, cậu không thể không đến đựơc. Dù sao cũng là bạn của nhau gần 5 năm nay.
Tuy cậu ấy đã làm 1 việc khó có thể tha thứ, nhưng mà cậu biết Thắng không có ý định hại ai cả.
( Nếu ai không nhớ Thắng đã làm gì thì xem lại chương 23 nhé)
Cậu ấy chính là 1 ngừơi ngoài lạnh trong nóng. Ngoài mặt thì có vẻ vô tâm lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng hơn ai hết, trong lòng Thắng luôn quan tâm đến mọi ngừơi.
- Cậu đúng là 1 tên đần, tớ sẽ không cho phép cậu đi dễ dàng vậy đâu. Đừng có mà bỏ cuộc quá sớm đấy, em gái tớ còn cần sự chăm sóc của cậu đấy_ Tuy không biết Thắng có nghe đựơc hay không nhưng cậu vẫn ngồi đó thầm thì.
………
Ngày hôm sau vì phải đi học lại nên cô đã gọi 1 cô y tá đáng tin cậy tới chăm sóc cho Thắng. Dù sao cô cũng đã nghỉ hơn 2 tuần rồi. Hơn nữa kì thi cuối kì lại sắp đến, nếu nghỉ nữa là cô sẽ bị mất căn bản trầm trọng.
Dạo gần đây, cô không còn dậy trễ nữa. Mọi chuyện cũng đã xong xuôi nên cô sẽ khôi phục lại thân phận của mình. Hôm nay, cô sẽ bảo tài xế riêng chở cô đến trừơng.
Trong xe.
~ because i'm too lonely lonely girl...~
- Có chuyện gì không, mẹ?_ Tuệ Lâm bình thản bắt máy, ba mẹ cô đã đi công tác gần 1 tháng. Cuối cùng, bọn họ cũng chịu liên lạc với cô.
_ Giọng nói êm dịu từ phía bên kia cất lên.
- Mẹ đang nói chuyện con bị ngừơi của Cậu đánh cho bầm dập hay là chuyện con xém bị tung xe?_ Tuệ Lâm từ tốn hỏi, nhưng câu hỏi này lại mang theo phần châm biến.
_ Ngay cả bà cũng không ngờ ngừơi em trai bà 1 mực tin tửơng lại đánh con gái mình đến mức chỉ còn nửa cái mạng.
- Xin lỗi gì chứ, cứ thoải mái mà đi công tác với bố già đi, con... Cúp máy đây, đã đến trừơng rồi_ Nói xong cô dứt khoát cúp máy. Dù sao thì cũng quen rồi, cái cảm giác không có ba mẹ bên cạnh.
Mở cửa xe, Tuệ Lâm xách cặp da bứơc ra ngoài. Quay lại dặn dò chú tài xế thời gian đến đón cô rồi bứơc vào cổng trừơng.
- Này này, nhìn kìa, cái con nhỏ đó, Tuệ Lâm đúng không? Mấy bữa trứơc tao thấy nó toàn đi xe búyt về không mà, sao hôm nay lại đến trừơng bằng xe lamborghini vậy?_ 1 bạn nữ chung lớp Tuệ Lâm thấy cô và nói.
- Đúng đó, tao cũng thấy nữa, đã vậy lại là còn là kiểu mới nhất nữa chứ_ cô gái kế bên cũng hùa theo.
- Không lẽ, nhà nó trúng số độc đắc hả mày
- Cho dù có trúng số cũng chưA chắc đã đủ tiền mua đâu đó.
……
Từ 2 ngừơi biết sau đó cả lớp biết, sau đó nữa thì cả khối đều biết.
( Trừơng này có truyền thống nhiều chuyện quá nhỉ =.=)
Cũng phải thôi, xe lamborghini S đâu phải ai muốn thì cũng có đâu. Có ngừơi, cả đời làm việc cũng không thể chạm tới đựơc bánh xe của nó đâu đấy.
Ra chơi...
- Này, mày đang nổi tiếng lắm đấy, đi đâu cũng nghe thấy tên mày_ Hoàng Linh choàng vai Tuệ Lâm vừa đi vừa líu ríu mãi không dừng.
- Vậy sao?_ Không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, Tuệ Lâm đáp.
- Nè, bộ mặt lạnh lùng," I don't care" đó là sao hả? Ít ra thì mày cũng phải vui mừng nói " Tuyệt vời! Tao đựơc làm ngừơi nổi tiếng rồi sao" chứ_ Biểu cảm khuôn mặt của Linh biến đổi muôn màu, diễn tả đầy sức sống.
(Ngừơi ta gọi cái này là diễn Sâu đấy 0.0)
- Vậy sao?_ Vẫn là biểu cảm khuôn mặt đó, Tuệ Lâm đáp.
- Nói chuyện với mày đúng là chán thật đấy. Ừm... Chỗ kia còn bàn trống kìa, qua đó ngồi đi_ Đi 1 lát 2 ngừơi đã đến căn tin
- Ừm
- Mày ăn gì để tao mua luôn cho nè_ Hoàng Linh tuy bộ dạng mập mạp nhưng lại rất hăng hái xung phong đi làm chân chạy việc.
- Tao không đói, mày ăn trứơc đi_ Cô ảm đạm trả lời.
- Tao biết mày đang buồn, Nhưng mà... Mày như thế này thì làm đựơc gì hả? Nếu làm vậy có thể khiến anh Thắng tỉnh lại thì tao cũng tình nguyện đi làm. Nhưng... Nếu mày không đủ sức khoẻ thì ai sẽ chăm sóc cho anh ấy đây? Có phải mày muốn từ bỏ anh ấy không hả?_ Hoàng Linh nắm lấy vai Tuệ Lâm liên tục lắc lư. Cô sẽ lắc tới khi nào Tuệ Lâm tỉnh lại thì thôi.
- Không... Tao không có ý như vậy_ Tuệ Lâm lí nhí trả lời.
- Vậy thì sao hả? Tuệ Lâm mạnh mẽ mà tao biết đâu mất rồi. Chưa gì mà đã yếu đuối bỏ cuộc như vậy không giống cô ấy 1 chút nào_ Linh đem hết tâm tình của mình nói ra. Cô sẽ nói đến khi nào Lâm hiểu ra thì thôi.
-...._ Tuệ Lâm im lặng, không biết nói gì. Linh, cô ấy nói rất đúng nhưng... Cô không thể tìm thấy 1 lí do làm mình vui đựơc. Tâm trạng cô hiện giờ đang rất bấn loạn.
Chát...Hoàng Linh tát 1 cái thật mạnh vào má Tuệ Lâm. Mấy bạn nữ ngồi gần đó còn tửơng có đánh lộn nên vội vàng né sang 1 bên.
- NÀY, cô làm cái gì thế hả? Sao lại đánh cô ấy chứ?_ Nhật Nam chẳng biết từ xó nào chui ra che chắn cho Tuệ Lâm.
- Tôi đánh cho cô ta tỉnh ra, tự hành hạ mình thì hay ho lắm sao? Mày mà không dẹp cái bộ mặt bí xị đó đi thì... Cứ coi như mày không có 1 đứa bạn là tao đây_ Hoàng Linh nóng giận dậm chân bịch bịch rời đi. Để lại Tuệ Lâm còn đứng đó cúi đầu, ôm lấy má trái bị đánh.
- Cậu không sao chứ? Cậu cũng biết mà... Cô ấy tuy hơi nóng tính nhưng không có ác ý gì đâu, nào... Chúng ta đi ăn đi_ Nam an ủi, rồi nắm lấy tay cô định đi lấy đồ ăn. Nhưng... Tuệ Lâm đã giật phăng cánh tay đó ra rồi cũng đi mất.
- 2 cái ngừơi này thật là... Mình phải làm sao đây nhỉ_Nam ảo não vuốt cằm, suy nghĩ cách để 2 ngừơi làm lành.
Đi đựơc 1 lát, Tuệ Lâm dừng chân trên sân thựơng lầu 3. Cô không làm gì cả, chỉ im lặng ngồi đó, nhìn vào 1 khoảng không vô định. Để mặc cho nỗi lòng bay theo gió...
.......……
>.<
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...