Dì sao? Chẳng lẽ là mẹ của anh Thắng. Nhưng mà, bà mẹ kế của anh ấy mình đã gặp rồi... Gương mặt hiền dịu này rõ ràng không phải là bà ta.
Vậy... Là mẹ ruột sao? Có thể hả? Sao trứơc đây mình không nghe anh ấy nói gì hết vậy.
- A, chào cháu, lâu rồi không gặp, cháu đã cao lớn đến chừng này rồi_ ngừơi phụ nữ vui vẻ chào hỏi Nhật Nam.
- Ahahaha... Là nhờ ba mẹ cháu đã chăm chút kĩ lữơng quá đấy ạ_ Nhật Nam gãi gãi đầu trả lời.
- Ủa, còn cô bé này là...
- A, dạ... Con chào cô ạ... Con là..._ Tuệ Lâm hơi lúng túng khi bị nhắc tới.
- Cô ấy là bạn gái của Thắng đấy_ không để Tuệ Lâm nói hết câu, Nhật Nam tự nhiên chen mồm vào.
- Ơ,... Không... Không ph..._ Đang định giải thích cô lại thấy đựơc cái nháy mắt của Nam. Hử? Chẳng lẽ cậu ta bỏ cuộc rồi hả. Rốt cuộc trong đầu cậu ta nghĩ cái gì vậy trời. Đúng là khó hiểu.
- A, thật sao? Ừm... Đựơc đấy, dễ thương đó, con trai cô cũng có mắt nhìn ngừơi quá đó chứ_ Vừa nói bà ấy vừa săm soi từ trên xuống dứơi ngừơi Tuệ Lâm.
- Giới thiệu với cháu luôn, cô tên yến, cô là mẹ ruột của Thắng, cháu cứ gọi là cô Yến nhé
- Vâng ạ_ Tuệ Lâm lễ phép đáp lời.
- Mà cô tới thăm anh Thắng sao?_Nhật Nam chuyển chủ đề.
- À, phải, lúc nãy cô đã tới gặp bác sĩ, ông ấy đã nói hết cho cô_ Cô Yến bứơc lại gần giừơng bệnh.
- Xin lỗi cô... Cậu ấy...là do cứu con nên mới..._Tuệ Lâm buồn bã nói.
- Ahaha... Không sao, tính tình của nó cô còn không biết sao. Nếu là ngừơi khác thì nó cũng sẽ hành động như vậy, chỉ cần... Con đừng bỏ rơi nó là đựơc, hứa với cô nhé_ Đột nhiên cô Yển nắm lấy tay Tuệ Lâm, chân thành bảo.
- Vâng, con sẽ không làm vậy... Cho dù có như thế nào đi chăng nữa con cũng sẽ mãi bên cạnh anh ấy_ Tuệ Lâm khẳng định
- Móc nghéo nào_ Cô Yến đưa ngón út ra. Tuệ Lâm cũng đưa ngón út ra... 2 ngón tay đan vào nhau_ 1 lời hứa đã đựơc định ra. Tuệ Lâm sẽ ghi nhớ nó, bởi vì cô là cung bảo bình, mà bảo bình đã hứa điều gì thì sẽ thực hiện bằng đựơc.
- Xin lỗi nhưng mà 2 cháu có thể cho cô ở riêng với Thắng 1 chút đựơc không_ Cô Yến nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng ạ_ 2 ngừơi họ đồng thanh đáp. Sau đó cùng nhau bứơc ra hành lang bệnh viện ngồi chờ.
~Because i'm too lonely lonely girl...
~
- Có chuyện gì vậy anh?_ Tuệ Lâm nhanh chóng bắt máy.
- Mày đang ở đâu vậy? Mày không sao chứ?_ Hải Lâm lo lắng hỏi.
- Em không sao hết... Nhưng mà..._ Tuệ Lâm ngập ngừng, không biết nên nói thế nào. Tuy anh ấy hận Thắng nhưng cô biết anh ấy vẫn còn rất quan tâm đến anh Thắng.
- Sao hả? Đã xảy ra chuyện gì?_ Nghe nói em gái mình không sao Hải Lâm cũng đã dần bình tĩnh lại.
Thấy Tuệ Lâm ấp úng mãi chưa nói xong Nam liền giật lấy điện thoại của cô.
- Hồ Hữu Thắng, bạn thân chí cốt của anh đang nằm trong bệnh viện, hiện chưa biết sống chết ra sao. Nếu anh muốn đến thăm thì chúng tôi đang ở bệnh viện XXX, phòng 303, dãy giữa_ Sau khi máu lạnh tuôn ra 1 tràng thật giả lẫn lộn, cậu liền cúp máy.
- Gì mà "hiện chưa biết sống chết" hả? Cậu diễn hơi lố rồi đó_ Tuệ Lâm lấy lại điện thoại rồi lèm bèm.
- Tôi chỉ muốn tạo động lực cho 2 ngừơi đó làm lành với nhau thôi_ Nhật Nam nhún vai đáp.
- Còn nếu anh ấy không đến thì sao?
- Không đâu, Anh ấy... Chắc chắn sẽ tới_ Nam không do dự mà nói. Ít nhất, cậu tin rằng anh Lâm sẽ tới. Anh ấy không phải là dạng ngừơi bỏ mặt bạn bè đâu.
20 phút sau. Cô Yến cuối cùng cũng bứơc ra. Nhưng mắt cô ấy có vẻ hơi sưng, hình như cổ vừa mới khóc.
- Cô có thể nhờ 2 con 1 việc này không?
- Cô cứ nói đi ạ_ Nam vui vẻ tiếp lời.
- 2 đứa chăm sóc tốt cho Thắng nhé, mai là cô phải đi rồi nên...mọi chuyện nhờ cả vào 2 cháu đấy. Cô không thể nào tin tửơng bà mẹ kế chỉ biết làm đẹp kia đựơc_ Nói tới đây bỗng nhiên cô ấy cúi gập ngừơi.
- Ấy, con không thể nào nhận đại lễ lớn như vậy đựơc, chăm sóc anh Thắng là việc tụi con nên làm mà_ Tuệ Lâm lúng túng đỡ lấy thân thể cô Yến.
- Phải đó, phải đó_ Nhật Nam ở phía sau cũng bồi thêm.
- Cô Cảm ơn 2 cháu rất nhiều
………
Lát sau, đúng như dự đoán của Nhật Nam, Hải Lâm đã thật sự đến.
Điều đầu tiên cậu làm là săm soi Tuệ Lâm từ trên xuống dứơi, xem thử cô ấy có thực sự bị thương hay không.
- Em đã nói là em không sao rồi mà_ Không thể nào chịu đựng nổi cái ngừơi đang super soi cô đây.
- Con nhỏ này, mày có biết anh mày lo lắng cho mày lắm không hả, vậy mà mày dám dùng thái độ đó nói chuyện với tao à_ Hải Lâm nhắm thẳng ngay đầu cô mà gõ.
- Sao anh lại cóc đầu em chứ? Em đã bảo là em không sao rồi mà. Còn anh Thắng vì cứu em mà bị thương nặng như vậy. Thậm chí còn không biết có thể tỉnh lại không kìa_ Tuệ Lâm bực bội hét lớn.
- Em đi đi_ Hải Lâm thở dài 1 tiếng rồi bảo.
- Sao cơ?_ Tuệ Lâm vẫn còn hơi khó hiểu, ngu ngơ hỏi lại.
- Mọi chuyện ở đây cứ để anh lo
- Nhưng mà..._ cô vẫn còn hơi do dự. Anh ấy...sẽ không giết ngừơi chứ. Lần trứơc còn đòi từ mặt anh Thắng mà.
- Chúng ta Đi thôi_ Nhật Nam nắm tay Tuệ Lâm lôi đi.
- Này, sao cậu lại..._Cô thấy hôm nay tên Nam này bị ấy. Cứ như đàn bà đang trong thời kì tiền mãn kinh vậy.
- Nếu cậu muốn anh Lâm tha thứ cho anh Thắng... Thì đây là cách duy nhất_ Nhật Nam không quay lưng vẫn cứ kéo Tuệ Lâm đi và nói.
- Mọi thứ...có thể trở lại như trứơc kia sao?...
……………
Mình sẽ rất mến những bạn bấm sao ạ!!!
^•^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...