- Anh ấy sao rồi, bác sĩ?_ Tuệ Lâm lo lắng nắm lấy tay áo của vị bác sĩ vừa phẫu thuật xong cho Thắng.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng..._ Bác sĩ chấm chấm mồ hôi trên trán, nói
- Gì chứ? Mấy ông làm việc kiểu gì thế hả? Cả cái bệnh viện mà có 1 ngừơi cũng không cứu nổi là sao hả? Mấy ngừơi nhận lương để làm gì vậy?_ Tuệ Lâm tức giận nắm lấy cổ áo ông điên cuồng gào thét. Nhật Nam thấy thế cũng ra tay ngăn cản.
- Khoan...Tôi...tôi_ Vị bác sĩ khó khăn thốt lên từng chữ, vì cổ áo bị cô giữ chặt nên có 1 câu mà nói mãi cũng không xong.
- Tuệ Lâm, thôi đi mà, mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, có muốn cũng chẳng thay đổi đựơc gì_Nam ngăn Tuệ Lâm lại, nếu không, chắc cô sẽ giết ngừơi thật mất.
- Ông còn muốn biện hộ gì nữa hả? Viện trửơng đâu? Tôi muốn gặp ông ta. 1 ngừơi đang sống sờ sờ như vậy không thể chết đựơc_ Gạt bàn tay đang ngăn cản của Nam ra, cô nói
- Sao cơ? Ai chết chứ? ...Cậu ta còn sống sờ sờ trong kia mà_ Khó khăn lắm mới tìm đựơc sơ hở. Ông vùng vẫn thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của Tuệ Lâm, nhanh miệng nói.
- Thật sao? Ông mới bảo...anh ấy vẫn còn sống sao?_Tuệ Lâm dừơng như không tin lắm, hỏi ngựơc lại.
- Phải, cậu ta không có chết mà
- Vậy... Vậy sao lúc nãy ông lại nói cái câu: Xin lỗi chúng ta đã cố gắng hết sức làm gì?_ Tuệ Lâm trừng mắt hỏi dồn.
- Đó là thói quen của tôi mà... Với lại, lúc nãy tôi còn chưa nói xong nữa...
- Vậy thì ông nói tiếp đi chứ_ Tuệ Lâm hối thúc.
- Tuy chúng tôi giữ lại đựơc tính mạng của cậu ấy nhưng hiện tại cậu ấy đang gặp tình trạng hôn mê sâu. Vì phần não bộ bị tổn thương khá là nghiêm trọng đã dẫn đến não trái ngưng hoạt động..._ Vị bác sĩ từ tốn giảng giải.
- Chúng tôi chưa biết có để lại di chứng gì hay không... Nhưng mà... Trong khoảng thời gian ngắn cậu ấy sẽ không thể tỉnh lại đựơc.
Nói tới đây, đôi mắt của Tuệ Lâm đã rưng rưng. Chẳng biết từ khi nào cô đã trở 1 ngừơi nhạy cảm, mít ứơt như vậy.
Trong cái khoảnh khắc đựơc nằm trong vòng tay anh ấy... Cô mới nhận ra đựơc tình cảm của mình. Thì ra, suốt bấy lâu nay cô đã yêu anh ấy lúc nào không hay.
- Tôi có thể vào thăm anh ấy không?_ dần bình ổn lại tâm trạng, Tuệ Lâm hỏi.
- Đựơc, nhưng phải cẩn thận 1 chút, không nên động đến bệnh nhân quá nhiều_ Vị bác sĩ thở phào khi thấy Tuệ Lâm không còn nổi nóng, ông ta cẩn thận trả lời.
Nhật Nam không nói gì nhiều, chỉ đứng 1 bên vỗ vai, an ủi cô.
2 ngừơi cùng bứơc vào phòng bệnh. Suốt khoảng thời gian 2 tiếng đồng hồ Tuệ Lâm không hề nói 1 lời. Chỉ nắm chặt bàn tay của Thắng và im lặng ngắm nhìn cậu.
Môi cậu trắng bệt, làn da cũng tái nhợt, phần đầu gần như bị băng bó gần hết.
Bỗng nhiên, cô lại cảm thấy ghét bản thân mình nhiều quá. Nếu không phải do cái tật ham ăn dẫn đến không nhìn đừơng của cô thì Thắng đâu phải hi sinh bản thân mình để cứu cô.
Trứơc giờ cô cứ tửơng những tình tiết mà vì ngừơi mình yêu mà hi sinh chỉ có trong phim thôi. Không ngờ... 1 ngày, cô cũng phải trải qua cái cảm giác này. Thật là khó chịu...!!!
~because i'm too lonely lonely girl...~
- Alô_ Tuệ Lâm giọng ỉu xìu bắt máy.
- Nè, nghe nói mày bị tung xe? Có sao không vậy? Có bị thương ở đâu không? Bây giờ mày đang ở đâu vậy?..._ Hoàng Linh lại bắt đầu tuôn 1 đống ra.
- Có mày bị tung xe ấy, mày nghĩ nếu tao bị thương nặng tao có còn bắt máy đựơc không hả?_ Tuệ Lâm hơi to tiếng nhằm làm cái loa phát thanh này ngừng lại. Cô sắp thủng màng nhĩ luôn rồi.
- Ủa... Tên Nam nói mày bị tung xe mà?
- Giờ tao mới để ý thấy, 2 tụi bay thân thiết quá rồi đấy_ Tuệ Lâm mờ ám liếc Nhật Nam đang ngồi 1 bên. Nhật Nam nhún vai nhưng không trả lời.
- Gì! Làm gì có chứ..., à mà tao cũng nói với anh mày rồi, chắc lát nữa anh ấy sẽ đến đấy_ Hoàng Linh giả vờ lảng sang chuyện khác.
- Ể ... Mày bị điên rồi hả?... Ngừơi hiện giờ đang nằm trên giừơng bệnh là anh Thắng mà, tự nhiên lại đem đi nói với ổng chi vậy?_ Tuệ Lâm ảo não vỗ trán, ông anh cô mà biết đựơc... Kiểu gì cũng làm om sòm cả lên, mọi chuyện chưa đủ rối hay sao hả.
- Hở? Mày bị tung xe... Vậy sao anh Thắng lại nằm bệnh viện chứ, sao tao chả hiểu gì cả_ Linh gãi đầu, suy nghĩ mãi cũng chẳng hiểu gì.
- Anh ấy...là vì cứu tao nên mới bị thương ..._ Tuệ Lâm khàn giọng đáp lời, 2 mắt lại bắt đầu ươn ứơt.
- Woa... Thật là lãng mạn quá đi, tao cứ nghĩ viễn cảnh này chỉ có trên phim thôi chứ, mày thiệt là sứơng quá đi_ Linh có vẻ như không biết gì nên vẫn ngây thơ nói.
- ..._ Tuệ Lâm không đáp lời.
- Nè, mày đâu rồi
- Tuệ Lâm, mày sao vậy? Sao không nói gì hết.
...
- Này... Chẳng lẽ...anh Thắng đã..._ lúc này Linh mới nhận ra đựơc sự khác thừơng.
- Tao cúp máy đây_ Tuệ Lâm không đủ can đảm để nghe những lời kế tiếp nên cô dứt khoát cúp máy.
- Này... Khoan ..._ chưa kịp để cô nói hết câu, Tuệ Lâm đã tắt máy.
- Chẳng lẽ... Anh Thắng thật sự xảy ra chuyện hả trời_ Hoàng Linh ngồi lầm bầm,tự suy đoán.
...
Không khí trong phòng bệnh lại rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Tuệ Lâm vùi mặt vào gối khóc. Cô lại yếu đuối nữa rồi.
Cạch... Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bệnh đựơc mở ra.
Một ngừơi phụ nữ trung niên với nhan sắc khá là ưa nhìn bứơc vào phòng bệnh.
- Dì...Sao lại..._ Nhật Nam ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn ngừơi phụ nữ.
Tuệ Lâm ngồi gần đó cũng ngạc nhiên không kém. Dì của Nhật Nam... Vậy chẳng lẽ bà ta là...
…………
Là ai vậy nhỉ??? >.<
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...