Con Nhóc Lưu Manh
Tuệ Lâm vẫn trong vai học sinh nghèo nên cô gửi con xe của mình vào chỗ giữ xe gần trừơng. Tức tốc chạy đến trừơng ...nhưng khung cảnh trứơc mắt làm cô há hốc kinh ngạc.
Cổng trừơng mở toang, không có đóng như mọi ngày. Từng tốp học sinh mặc các loại đồng phục khác nhau đang nói chuyện cừơi đùa vui vẻ. Nhìn lên phía trên cổng trừơng cô mới thấy hàng chữ Đại Hội Thể Thao liên tỉnh.
Tuệ Lâm ảo não vỗ trán, tại sao cô có thể quên đựơc chứ. Làm nãy giờ cô lo sốt vó à.
Tuệ Lâm đi vào trừơng, hôm nay có rất nhiều học sinh từ các trừơng đến tham dự. Đội cổ động của các trừơng cũng khá phô trương la lối tên đội của mình, đi kèm là ruy băng đủ màu sắc.
Ngừơi khác nếu muốn vào cổng phải mua vé trứơc đó. Xung quanh bày rất nhiều gian hàng bán đồ ăn nứơc uống. Tuệ Lâm đi qua mà 2 mắt sáng rực, sau 1 hồi vơ vét đủ thứ căng cả bụng Tuệ Lâm mới tiến vào sân sau_nơi diễn ra các môn thi.
Đáng lẽ Hội Thao lần này là do Hữu Thắng chủ trì nhưng giờ anh ấy nằm bệnh viện rồi nên Thiên Bảo vào thế chỗ.

Tuệ Lâm đã bỏ lỡ phần thi đầu tiên đó là bóng rổ. Các trừơng vào đựơc vòng bán kết gồm trừơng Thiên Thanh, Kingstar, Đồng Hoa, Xuân Lộc.
Bây giờ là phần thi bóng đá, Tuệ Lâm cùng mọi ngừơi di chuyển về phía sân bóng.
Mà suốt cả quá trình Tuệ Lâm chỉ nghe đựơc như vậy.
- Á...á...
- Kingstar cố lên.
- Thế Thành cố lên...
-Vào...Vào..
Đủ loại âm thanh hỗn tạp vang lên làm cô nhức cả đầu. Ngồi trên khán đài Tuệ Lâm chỉ biết bịt chặt 2 lỗ tai mình lại.
Trừơng Thiên Thanh cũng có tham gia phần thi bóng đá. Nhưng trận đấu đựơc xếp thứ 2 đấu với trừơng Đồng Hoa. Thiên Bảo cũng tham gia phần thi này.
Và 1 hiệu ứng không thể không xảy ra đó là mấy bạn học sinh nữ trừơng Thiên Thanh liên tục gào thét tên cậu ta. Tuệ Lâm thật muốn bịt chặt mấy cái mồm này lại để bảo vệ màng nhĩ của cô.
Hiệp 1 không phân thắng thua. Giữa Hiệp 2 này trừơng Đồng Hoa cho 1 tên cực kì to con vào sân. Trứơc khi vào hắn đựơc tên huấn luyện viên lén lút dặn dò gì đó. Tuệ Lâm ngửi đựơc mùi âm mưu ở đây.
Quả nhiên 1 lát sau số lựơng ngừơi bị thương bên trừơng Thiên Thanh ngày càng nhiều. Ngừơi dự bị cuối cùng đã đựơc thay vào.
- Á... Á..._ Thế là thêm 1 ngừơi nữa nằm trên cán cứu thương. Đội Thiên Thanh phải thi đấu với tình trạng thiếu ngừơi.
Có vẻ như trọng tài không bắt lỗi bọn chúng đựơc rồi, ngay cả cô còn khó nhìn rõ nói chi ông ta.
Phân vân 1 lúc Tuệ Lâm cũng quyết định đi xuống sân bóng.
Cô mựơn 1 bộ đồ đá banh rồi ghé vào nhà vệ sinh nam gần đó. Phải, chính là nhà vệ sinh nam. Tuệ Lâm lục lọi cặp mình 1 lúc rối lấy ra 1 đống dụng cụ trang điểm, 1 bộ tóc giả. May là cô có bỏ sẵn trong cặp.
Cô nghĩ anh cô chắc là đến chỗ đó rồi nên không có mặt. Và cô sẽ giả trang thành anh cô vào sân. Sau 1 hồi tô tô vẽ vẽ đủ thứ trên mặt, cô đội mái tóc giả vào. Hoàn hảo, vì cô khá giống Hải Lâm nên chỉ cần chỉnh sửa vài chỗ.
Vì thân hình khá nhỏ nhắn nên cô buộc phải mang giày độn 5 phân. Nhìn xa chắc không ai nhận ra.
Sau đó, Tuệ Lâm lộm cộm bứơc vào sân. Cô nói với huấn luyện viên muốn vào, ông ấy liền vui vẻ đồng ý. Vì trong trừơng học sinh hứng thú với bóng đá không nhiều nên chẳng ai chịu vào cả.
Ngừơi đáng lẽ ra phải dẫn dắt cả đội lại đang nằm trong bệnh viện rồi.
Tuệ Lâm vừa bứơc vào sân là tụi con gái lại hét toáng lên.
- Á....á...
- Hải Lâm kìa...
- Hải Lâm, Hải Lâm....
……
- Tớ rất mừng vì cậu đã đến đấy_ Thiên Bảo bỗng chạy tới vỗ vai Cô làm cô giật cả mình.Chết thiệt, cô quên mất là 2 ngừơi này từng là bạn thân của nhau.
- A...ha.ha...Không...không có gì_ Tuệ Lâm lúng túng đáp vài chữ rồi chạy vào giữa sân. Hừ, hôm nay cô sẽ dạy cho bọn chúng 1 bài học nhớ đời. Dám chơi gian lận ngay trứơc mắt cô sao? Giờ cô sẽ cho chúng biết gian lận đích thực là gì.
Tuệ Lâm ở vị trí tiền đạo, cô đang giữ bóng. Thân hình nhỏ nhắn chính là lợi thế của cô. Cô dễ dàng len lỏi vựơt qua hàng hậu vệ đội bên và ghi liên tiếp 3 bàn.
Tỉ số hiện tại là 5 - 5 hoà nhau.
Tuệ Lâm thấy tên huấn luyện kia bắt đầu lo lắng lén lút ra lệnh cho tên cao to. Ngừơi tiếp theo bọn chúng nhắm chính là cô.
Nhưng tên to con không tới kèm cô như cô đã tửơng. Ngừơi kèm cô lại là 1 tên có vóc dáng khá nhỏ con. Cô đi đâu hắn theo đó không rời 1 bứơc. Tuệ Lâm, chân đang giữ bóng phải chật vật né tránh.
- Này, truyền bóng cho tớ_ Giọng của Thiên Bảo vọng vào.
Bỗng tên kia nhân cơ hội cô mất tập trung mà thụi 1 phát vào vai cô. Tuệ Lâm đau đớn ôm vai, tên kia nhân cô hội cứơp đựơc bóng.
Chết tiệt, cô đã sai rồi, tên cao to chỉ là để che tầm nhìn của trọng tài còn tên này mới là ngừơi ra tay. Không biết vô tình hay cố ý mà hắn lại thụi ngay trúng chỗ Tuệ Lâm bị thương hôm qua.
- Cậu không sao chứ_ Bảo vươn tay đỡ cô dậy. Tuệ Lâm phải chật vật lắm mới đứng lên đựơc. Cũng may chỗ bị đau là tay, chứ nếu bị ngay chân thì cô không biết mình có tiếp tục đựơc không nữa.
Lần này cô phải trả lại bọn chúng gấp mấy lần.
Tuệ Lâm lại đang giữ bóng, canh ngay lúc tên to con che tầm nhìn của trọng tài, cô giả bộ chân bị trựơt bóng. Ngay lúc tên nhỏ con tập trung vào trái bóng, ngay tại góc độ khó thấy cô đạp 1 cái ngay bàn chân trái của hắn.
" Rắc.." 1 tiếng, nghe như tiếng gãy xương.
Cú này cô dồn gần như hết sức lực của mình. Cái chân này của hắn nếu không phế thì sau này cũng không đá banh đựơc.
- Á...Á..._ tiếng kêu thảm thiết của hắn vang dội khắp sân bóng.
- Thẻ vàng...Trọng tài, hắn ...hắn phạm lỗi. Gây thương tích...ôi chân của tôi_ hắn điên cuồng gào thét làm trọng tài cũng phải tiến lên.
- Tôi không có chứng kiến sự việc, nói cách khác thẻ vàng không thể thành lập đựơc_ Trọng tài nghiêm túc phán.
Tên đó đựơc đưa đi bằng cán cứu thương, miệng lại không ngừng gào thét
- Không...hắn ta phạm lỗi...hắn đả thương ngừơi...các ngừơi không thể làm vậy đựơc...
Lát sau, trọng tài ra lệnh tiếp tục trận đấu.
Tuệ Lâm khinh bỉ cừơi.
"Các ngừơi dám đụng vào tôi, tôi sẽ cho các ngừơi nếm thử mùi vị của đau khổ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...