Con Nhóc Lưu Manh
- Nếu mày không có khả năng làm cho bao cát này di chuyển thì đừng hòng mà ăn cơm_ ngừơi đàn ông với vóc dáng cao to quát lớn với cô bé đối diện.
- Vâng, con biết rồi ạ_ Cô bé khoảng 6 7 tuổi, trên mặt lấm lem đầy bùn đất nhưng không thể che đựơc đôi mắt đen to tròn mà trong sáng của cô. Có vẻ như cô bé không hề mảy may sợ hãi, mà chỉ bình tĩnh trả lời.
- Nhanh đi, tao không muốn ngày mai ra nhặt xác mày đâu_ nói xong ông cũng xoay ngừơi đi vào nhà,để lại mình cô bé với bao cát còn to hơn ngừơi mình.
Nhiệm vụ của cô bé là phải di chuyển bao cát nặng 25 kg đến vị trí đã đánh dấu sẵn cách đó 10 mét. Với 1 cô bé mới 7 tuổi thì điều đó có phải là quá sức hay không.
Nhưng có vẻ trong đôi mắt đen láy đó ngoài sự quyết tâm ra thì không còn gì khác cả.
Cô bé dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mủm mĩm của mình để túm lấy bao cát. Phải cật lực lắm bé mới nhúc nhích bao cát đựơc 1 tí.
Nhưng bé không bỏ cuộc, từng chút từng chút di chuyển bao cát. Mồ hôi bắt đầu thấm ứơt áo bé, cánh tay nổi lên từng mảng đỏ, đau rát nhưng cô bé vẫn cắn răng chịu đựng.
4 tiếng sau...
Phịch... Vừa đưa đựơc cái bao vào chỗ đánh dấu cô bé cũng ngã xuống. Bé không còn 1 tí sức lực nào, cả ngừơi đều đau nhức, 2 cánh tay lại đau rát.
Lúc này ngừơi đàn ông lại bứơc ra nhẹ nhàng bé cô bé vào nhà, tắm rửa, lau mặt, thay quần áo cho cô. Lần nào cũng vậy, sau khi hoàn thành đựơc nhiệm vụ là ông ấy sẽ dùng thái độ khác đối với cô....
Khung cảnh bỗng nhiên thay đổi.
Nơi đây là 1 khu rừng hoang dã. Cây cối mọc um tùm, động vật lại hung hãn. Cũng lại là ngừơi đang ông cao to ấy. Trong tay ông ta là 1 con rắn lục nhỏ, nhìn thôi cũng đủ biết đây là rắn kịch độc. Đối diện ông cũng vẫn là cô bé đó. Nhưng hình như cô bé đã đựơc 13, 14 tuổi, đã bắt đầu có nét thành thục của 1 cô gái.
- Mày và nó, để xem ai là ngừơi sống sót_ Dứt lời ông liền đặt cô bé cùng con rắn đó vào trong chiếc lồng sắt lớn rồi khoá cửa lại.
Cô bé không có biểu hiện gì nhiều vẫn điềm tĩnh đối mặt với con rắn với hàm răng nanh to lớn kia. Mỗi lần con rắn tấn công cô đều nhanh nhẹn né đựơc.
- Nhanh lên nào, mày tính chơi trò mèo vờn chuột đến khi nào, tìm điểm yếu rồi kết liễu nó đi_ Ngừơi đàn ông không kiên nhẫn lên tiếng.
Cô bé khó khăn tránh thoát đựơc đòn tấn công của con rắn nhưng ngay sau đó cái đuôi dài của nó lại quất tới. Cô bé không tránh đựơc đòn này, lưng đập mạnh vào chiếc lồng sắt. Cả lưng cô dừơng như tê dại, không còn cảm giác. Đầu óc dần mơ hồ.
Điểm yếu, điểm yếu của nó nằm ở đâu, chỉ cần tìm đựơc điểm yếu là cô sẽ có cơ hội sống sót. Đôi mắt to tròn nhanh nhẹn quan sát, chật vật tránh né cái đuôi liên tục quất tới.
Bỗng nhiên đôi mắt cô bé loé sáng. Cô đã tìm thấy rồi. Bàn tay nhanh chóng rút con dao bên hông ra đâm vào phần mềm ngay dứơi cổ con rắn. Máu văng tung toé, con rắn vùng vẫy vài cái rồi chết. Ngay sau đó cô bé cũng mệt mỏi mà ngất đi.
.........
Mơ màng tỉnh dậy sau giấc mơ dài Tuệ Lâm theo thói quen duỗi lưng vài cái. Nhưng do vận động quá mạnh làm động đến vết thương trên vai làm cô đau đến nhăn răng.
Đêm qua chẳng hiểu sao cô lại mơ về lúc nhỏ. Ba cô huấn luyện cô hằng ngày vì muốn cô trở nên mạnh mẽ hơn. Và cô bé trong mơ chính là Tuệ Lâm còn ngừơi đàn ông là ba cô.
Ba cô có những cách huấn luyện rất khác ngừơi. Ông coi trọng thực hành hơn là lý thuyết. Có những thứ phải tự mình trải nghiệm mới nhớ lâu đựơc.
Ngay từ lúc 6 tuổi cô đã phải hoàn thành các bài huấn luyện khắc nghiệt do ba cô đặt ra. Mỗi lần như bậy mức độ sẽ càng ngày càng khó khăn hơn.
Để có đựơc 1 Tuệ Lâm bây giờ thì là cả 1 quá trình đầy gian khổ.
Tuy ba cô lúc nào cũng mắng chửi cô nhưng thật ra ông ấy không hề lạnh lùng như biểu hiện. Hơn ai hết cô biết ông ấy cũng rất đau lòng khi phải huấn luyện cô 1 cách nghiêm khắc như vậy.
Vào cái ngày cô đấu với con lục xà đó cô đã rất hận ông ấy,. Vì dám đem sinh mạng của chính con gái mình ra đặt cựơc. Cô không hề bình tĩnh như biểu hiện ở bên ngoài.
Nhưng mãi tới sau này trong lúc tình cờ cô mới biết đựơc ba cô đã lấy nọc độc của con rắn đó ra. Nói chính xác hơn là con rắn ấy hoàn toàn vô hại....
Ánh nắng chói chang len lỏi qua khe cửa sổ. Tuệ Lâm theo bản năng lấy tay che mắt. Hôm nay sao mặt trời lên sớm thế nhỉ? Ngồi đực ra 1 lúc mới phát hiện ra có gì đó sai sai. Lật đật nhìn đồng hồ mới phát hiện đã 7g 12 phút...
Phịch...phịch...sột soạt...sột soạt... Tuệ Lâm hốt hoảng chạy đi thay đồ, làm vệ sinh cá nhân. Trong lòng thầm rủa ông anh hách dịch sao lại không rống cô dậy. Lúc đi ngang phòng Hải Lâm thấy phòng cậu trống hoắc, không có ai, chắc ổng đi học rồi.
Tuệ Lâm bỗng nảy ra 1 ý. Cô sẽ lái xe đi học, mặc dù đã trễ nhưng tới tiết 1 còn đỡ hơn vào tiết 2. Càng trễ nhiều thì hình phạt sẽ càng nhiều nha, bà cô Hoa kinh khủng lắm cơ. Cô không muốn đi dọn nhà vệ sinh đâu đó.
Thế là trên đừơng cao tốc có 1 chiếc BMW chạy với vận tốc 70km/h làm ngừơi đi đừơng xung quanh liên tục phải hít khói...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...