Sáng hôm sau, Hải Lâm lại đựơc 1 trận sốt vó. Vì sao à? Đương nhiên là vì nữ hoàng ngủ nứơng dậy sớm đột suất rồi.
Sáng đó Tuệ Lâm mang theo đôi mắt gấu mèo đi học, buổi tối có ngủ đựơc gì đâu. Còn Hoàng Linh thì khỏi nói luôn vừa nhìn thấy đôi mắt thâm quần của Tuệ Lâm là liền phá lên cừơi ha hả... Làm nguyên cả hành lang quay lại nhìn chằm chằm.
- Tuệ Lâm, đi thôi_ Hoàng Linh to giọng hối cô
- Hử, đi đâu_ vô thức hỏi lại, nãy giờ đầu óc cô toàn trên mây nên có để ý gì đâu
- Đi học thể dục chứ gì nữa, bộ mày ngủ mơ à_ không kiên nhẫn, Linh búng cái Phóc vào trán Tuệ Lâm
- Ủa hôm nay có thể dục hả_Tuệ Lâm ngu ngơ hỏi lại
- Thế trên ngừơi mày đang mặc gì hả, mặc đồ thể dục mà không học thể dục sao, có trừơng nào rảnh đi xếp lịch như vậy sao?? Mày đừng có điên_ Linh tức tối chửi xối xả, muốn làm cho Tuệ Lâm tỉnh ngủ.
Vô thức nhìn bộ đồ thể dục trên ngừơi mình Tuệ Lâm mới nhớ ra là hồi sáng ông anh Hải Lâm có nhắc cô mặc đồng phục thể dục. Chứ thực ra cô có xem thời khoá biểu đâu chứ.
Bởi vậy ngày nào cô cũng mang hết sách vở của 13 môn để khỏi phải quên. Mang cặp nặng cũng là 1 hình thức luyện tập sức khoẻ chứ bộ.
Tiếp đó Hoàng Linh túm cổ áo Tuệ Lâm lôi sền sệt ra ngoài.
- Tôi cho Các em 2 phút để chỉnh đốn hàng ngũ, Cứ việc từ từ nếu các em muốn chạy 10 vòng sân trừơng_ Giọng nói oang oang của thầy Khánh vang lên
Thầy Khánh là thầy dạy Thể Dục nổi tiếng nghiêm khắc nhất trừơng. Thầy từng là quân nhân, từng tốt nghiệp bằng quân sự loại A nên chỉ tiêu cho học sinh của thầy rất cao.
- Đựơc rồi, hôm nay chúng ta sẽ học về các động tác cơ bản trong bóng rổ, trứơc tiên lớp trửơng cho các bạn khởi động đi
……
- Woa... Nhanh lên nhanh lên
- Hữu Thắng cố lên, hữu thắng cố lên....
- Hải Lâm cố lên, Hải Lâm số 1...
- Vào...
Đang tập luyện thì bỗng nhiên những âm thanh hỗn tạp từ sân bóng rổ gần đó vang lên.
- Này, Tuệ Lâm chúng ta qua đó xem đi_ Hoàng Linh mang tâm trạng bà tám muốn đi nhiều chuyện, hối thúc cô.
- Lỡ thầy quay lại thì sao? Chết cả đám à_ Tuệ Lâm cũng đến bó tay với tụi này, thầy Khánh mới đi chưa đựơc 3 phút là tụi này lại...
- Mày làm như mày con ngoan trò giỏi lắm đấy, đi 1 lát thôi mà, nhanh đi_ lại 1 lần nữa lôi sền sệt Tuệ Lâm đi nhiều chuyện chung với mình.
Chen chúc 1 hồi mới len lỏi vào trong đựơc. Thì ra âm thanh hỗn tạp lúc nãy là do mấy bạn nữ fan cuồng của Thắng và Lâm cổ vũ 2 ngừơi. Trên sân bóng rổ đang diễn ra trận 1 đấu 1 giữa 2 ngừơi.
Thắng đang giữ bóng trong tay, tìm cách vựơt qua Hải Lâm. Nhưng có vẻ hàng phòng ngự của Lâm rất chắc chắn, mãi mà Thắng vẫn chưa có cách nào thoát ra đựơc. 2 ngừơi, mặt đối mặt cứ như kẻ thù lâu năm vậy.
Bỗng Hữu Thắng tìm đựơc lỗ hổng và vựơt lên. Ghi đựơc cú ném xa 3 điểm và giành chiến thắng với tỉ số 28-26.
Tuệ Lâm cũng nhận ra đựơc chỗ bất thừơng từ trong ánh mắt của 2 ngừơi. Hình như giữa bọn họ xảy ra điều gì đó mà cô không biết.
……
Hôm nay do trừơng có cuộc họp cổ động nên Tuệ Lâm đựơc ngơi 1 ngày, không cần đến phòng Hội Học Sinh.
Đang định ra về lại nghe thấy đựơc âm thanh quen thuộc phát ra gần đó. Vì tính tò mò Tuệ Lâm núp sau bức từơng gần đó nghe ngóng.
- Mày vẫn còn giận cậu ấy sao hả?
- Vấn đề ở đây không phải là có giận hay không mà ngừơi có lỗi chính là cậu ta_ đây chính xác là giọng của Hải Lâm. Còn ngừơi đang nói chuyện với cậu chính là Thiên Bảo.
- Tao đã nói bao nhiêu lần rồi hả, thằng Thắng làm vậy là có lí do của nó_ Bảo lớn giọng nói, có vẻ như cậu đang cố giải thích điều gì đó.
- Vậy mày nói đi, lí do đó là gì hả? Cái lí do mà tụi bay cứ giấu giấu giếm giếm sự thật là gì?_ Lâm túm lấy cổ áo Bảo tức giận quát lớn, đôi mắt to tròn cũng hằn lên những tia máu.
- Tao...Tao không thể_ Thiên Bảo lúng túng đáp lời
- Tao coi tụi bay là bạn thân bao lâu nay mà tụi bay lại đối xử với tao như thế hả?
-...._ Bảo không nói gì, đúng hơn là không biết phải nói gì.
- ...Đấy là lần đầu tiên tao biết yêu là gì. Lần đó khác hẳn những mối tình hờ hững khác, tao thật sự....rất rất yêu cô ấy_ Lấy lại bình tĩnh Hải Lâm từ tốn nói, giọng nói hơi khàn khàn.
- Tao xin lỗi nhưng...
- Xin lỗi? Mày chỉ nói đựơc có như vậy. Thay vì xin lỗi thì hãy nói sự thật cho tao biết đi. Ai là ngừơi đã hại Nhi hả?_Ngắt lời Thiên Bảo, Lâm nói
- Mày với tên Thắng lúc nào cũng giấm giếm, là vì điều gì hả?
Đáp lại cậu vẫn chỉ là 1 mảnh im lặng, Bảo không trả lời.
- Tụi bay đựơc lắm, bạn bè vậy đấy, uổng công cho tao đã một mực tin tửơng mày_ dứt lời Hải Lâm cũng quay ngừơi bỏ đi, để lại 1 mình Thiên Bảo đứng đó như trời trồng.
Tuệ Lâm cũng rơi vào tình trạng tương tự, đơ ngừơi đứng sau bức từơng.
Chẳng lẽ anh Thắng và Anh Bảo có liên quan tới việc hại Nhi nên họ mới không dám nói ra sự thật. Chết tiệt, càng nghĩ đầu óc cô càng loạn cả lên. Hôm qua là Chị Băng hôm nay lại lòi ra thêm 2 ngừơi này. Chắc cô điên mất.
Tại sao? Tại sao lại là anh chứ? Thắng. Cô chỉ vừa mới bắt đầu biết yêu thôi mà.
~ Because i'm too lonely lonely girl xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn~ tiếng nhạc chuông
- Alô_ Tuệ Lâm bắt máy
< - Tối nay rảnh không? Đi chơi với anh nhé?>_ ngừơi đang nói chuyện chính là Thiên Minh
- Đựơc thôi, anh qua đón em đi_ Cô cần thời gian để suy nghĩ, để cho bản thân bình tĩnh lại. Đêm nay chắc phải gặp lại ngừơi bạn cũ rồi. Bạn " Rựơu" yêu dấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...