Con Nhóc Lưu Manh
Cạch...bứơc từ trong phòng ra là một cô gái tuổi cũng xấp xỉ Tuệ Lâm. Cô gái có khuôn mặt khá dễ thương với 1 bên má lúm đồng tiền nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Trên tay chính là túi xách hàng hiệu, nói chung trên ngừơi cô bất kì vật gì cũng đều là hàng tốt nhất. Điển hình cho loại ngừơi giàu có.
Cô gái nhìn quanh 1 lúc rồi mới cất bứơc đi.
Lúc này Tuệ Lâm mới từ phía sau cái thùng rác lớn gần đó bứơc ra. Đôi mắt cô trừng lớn, lấy tay che miệng để mình không thốt lên thành tiếng. Dừơng như cô không còn tin vào mắt mình nữa.
Sao có thể là ngừơi đó? Không thể nào? Tuệ Lâm lắc đầu liên tục tự thuyết phục mình đây không phải là sự thật. Một cô gái hiền dịu dễ thương như vậy sao lại có thể....Nhưng, từng lời nói của ngừơi đó cô đều nghe rõ mồn một.
Và cô gái vừa mới đi ra không phải ai khác mà chính là Dương Thiên Băng. Chị thư kí khả ái.
Tuệ Lâm đờ đẫn bứơc vào phòng bệnh. Ngồi trên ghế suy nghĩ về những lời Thiên Băng đã nói.
Nói như vậy thì chị ấy có liên quan đến việc hại Nhi. Hoặc là.... Chị ấy chính là chủ mưu.
Cô không thích trừơng hợp sau nhưng có vẻ như xác suất cô ấy là kẻ đằng sau chủ mưu thì nhiều hơn.
- Nhi à, cậu bảo tớ nên làm gì đây_ Tuệ Lâm nhỏ giọng thì thào
Giờ cô có thể tin ai đựơc nữa đây. Đúng là nhìn ngừơi thì không thể nhìn vẻ bên ngoài đựơc.
Sau đó nơi đây lại lần nữa rơi vào im lặng.
.......
Vô thức bứơc ra khỏi bệnh viện đang định gọi taxi về lại gặp Hữu Thắng đang ngồi trên xe máy trứơc cổng bệnh viện.
- Tại sao Anh vẫn chưa về?_ Tuệ Lâm ngạc nhiên hỏi.
- Đợi cô_ Cộc lốc đáp lại 2 từ này, Thắng quay ngừơi ngồi lên xe.
- Nhưng mà...
- Leo Lên_ Cắt đứt lời cô, Thắng nói với giọng ra lệnh.
Dù sao cả ngày hôm nay cũng quá mệt mỏi. Biết đựơc sự thật cũng chẳng dễ chịu gì.
Sau đó Tuệ Lâm cũng ngoan ngoãn leo lên xe. Cô dựa vào lưng Thắng, cảm giác này thật là an toàn, không hiểu sao lúc này đây cô cảm thấy mình thật yếu đuối.
Cô từng tự nhận mình rất biết nhìn ngừơi, chưa bao giờ đoán sai. Nhưng có vẻ cô lại sai rồi. 2 ngày, vẫn còn quá ngắn để đánh giá 1 ai đó.
- Muốn đi ăn gì không?_ Thắng cũng nhận thấy đựơc tâm trạng thất thừơng của Tuệ Lâm, cậu lên tiếng hỏi.
- Không...hãy chở em đến nơi nào đó yên tĩnh_ Tuệ Lâm khàn giọng đáp lại.
2 ngừơi đi đến công viên cũ gần đó. Ngồi trên ghế đá, Tuệ Lâm không nói 1 lời nào, yên lặng nhìn con sông buổi đêm. Ngồi kế bên cô, Thắng cũng không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Tuệ Lâm, đợi cô lên tiếng trứơc.
- Anh có thân với chị Băng không?_ Sau hơn 20 phút yên lặng, Tuệ Lâm bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
- Ừ, Tôi chơi thân với cả 2 anh em họ từ nhỏ, sao vậy?_ Thắng thành thật đáp
- Vậy...Anh thấy chị ấy là ngừơi như thế nào_Vẫn đơ mắt nhìn ra sông, cô hỏi
- Nếu trứơc đây có ngừơi hỏi tôi trong số tất cả ngừơi tôi quen ai chính ngừơi tốt nhất tôi sẽ bảo là Thiên Băng_ Thắng vuốt vuốt tóc đáp
- Vậy còn bây giờ, là ai?
- Ngừơi đó...đang ở bên cạnh tôi đây này_ Thắng nhìn thẳng vào mắt Tuệ Lâm trả lời..
- Đâu cơ...._ Tuệ Lâm ngu ngơ nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy ai.
- Chính là em đó, Tuệ Lâm_ Thắng nắm chặt vai cô nói, đây là lần đầu tiên cậu xưng cô là em, tuy hơi ngựơng miệng nhưng cảm giác cũng không đến nỗi tệ.
- Nhưng...tại sao chứ?_ Tuệ Lâm nhỏ giọng hỏi.
- Em có rất nhiều ưu điểm chỉ là em không biết đó thôi_ ngừng 1 lát Thắng nói tiếp
- Ví dụ như có lần em không ngại tính mạng của mình mà lao ra cứu chú mèo nhỏ đến nỗi cả ngừơi đầy trầy xứơt.
- Hay là lần em đỡ cụ già qua đừơng... Và còn những lần khác nữa
- Làm sao mà anh thấy..._ Tuệ Lâm rất bất ngờ, không ngờ đựơc rằng Thắng lại chứng kiến tất cả.
Nhưng có điều Thắng chưa biết đó là cô làm những điều đó không phải vì lòng thương ngừơi,...Mà là vì câu nói lúc trứơc của Nhi "Bất cứ thứ gì cũng có sinh mạng...."
- Này, đừng có suy nghĩ lung tung nữa_ Hữu Thắng nắm 2 vai cô lay mạnh.
Và ngay sau đó , điều cô không thể nào ngờ đựơc là Thắng lại 1 lần nữa hôn cô. Nhưng nụ hôn này lại khác hẳn lần trứơc.
Tuệ Lâm ngoài việc trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt điển trai trứơc mặt ra thì chỉ biết lúng túng đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Thắng.
Cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn không đủ, Thắng đưa tay vòng ra sau gáy Tuệ Lâm làm cả 2 gần không còn 1 kẽ hở. Sau đó cậu luồn đầu lữơi vào khoang miệng cô, quấn lấy đầu lữơi trơn mịn của Tuệ Lâm.
Cảm giác như tê dại này xâm chiếm lấy cô làm cả ngừơi cô như mềm nhũn ra. Hôn 1 lúc đến khi Tuệ Lâm gần như không thở nổi nữa cậu mới lưu luyến rời môi.
Mà suốt toàn bộ quá trình Tuệ Lâm đều mở to mắt.
( Có ai như chị này không trời, hôn mà mở mắt. >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...