Gần đến tết Nguyên Đán, thành phố Hồ Chí Minh đón một đợt không khí lạnh trước đây chưa từng có. Nhiệt độ giảm mạnh khiến cho Vũ Hàn_người vốn quen với cái nắng nóng của Sài Gòn đột nhiên bị bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ.
Đêm qua, lúc Thiên thức dậy, nó phát hiện ra Vũ Hàn lên cơn sốt, nhưng mặc cho nó khuyên bảo thế nào, Vũ Hàn cũng không chịu đi bệnh viện. Vì vậy, Thiên đành dùng đá để giúp Vũ Hàn hạ sốt. Nhưng tới sáng, cơn sốt của Vũ Hàn không có dấu hiệu thuyên giảm mà còn tăng thêm. Vì vậy, vào sáng sớm, Thiên kéo lê Vũ Hàn từ tầng bốn xuống cổng Tây, gọi taxi đưa Vũ Hàn tới bệnh viện gần nhất. Sau khi bác sĩ khám xong và đưa ra chẩn đoán, Vũ Hàn được truyền nước rồi đưa vào phòng bệnh thông thường.
Lúc này, Thiên mới nhớ đến phải gọi điện báo cho Vũ Duy bệnh tình của Vũ Hàn, nhưng khi cầm điện thoại, Thiên mới nhớ nó không có số của bất kỳ người nào. Ngay cả số của Quân, nó cũng không có. Thiên chán nản cất điện thoại vào túi, buồn bực nhìn người nằm trên giường đang phát ra tiếng thở nặng nề. Đúng lúc này, Vũ Hàn bỗng trở mình làm chiếc chăn trên người cậu rơi xuống đất, Thiên miễn cưỡng đứng dậy, đắp lại chăn cho cậu. Khi Thiên định quay người bước đi, thì tay bị nắm lại. Giọng nói yếu ớt của Vũ Hàn vang lên:
- Đừng đi.
- Cậu yên tâm ngủ đi, tôi sẽ ở đây cùng cậu.
Nhưng dường như Vũ Hàn không tin, bàn tay nắm lấy tay Thiên càng siết chặt, khiến Thiên đau đến nhíu mày.
- Cậu thật sự sẽ không đi?
Vũ Hàn không những không tin, còn cố tình nắm thật chặt, giống như chỉ cần cậu hơi lỏng tay, Thiên sẽ biến mất. Thấy Vũ Hàn không có ý định buông tay, Thiên bực bội quay lại, nhưng ngoài ý muốn, nó bắt gặp cái nhìn yếu ớt của Vũ Hàn.
Trong từ điển của Thiên, “yếu ớt’ là từ lẽ ra không nên xuất hiện trên người của Vũ Hàn, nhưng chống lại cái nhìn thêm chút cầu xin của cậu, nơi nào đó trong lòng Thiên khẽ động. Thiên nhớ lại những lúc mình bị ốm, cũng mong muốn có ai đó bên cạnh, nhưng khi tỉnh giấc, nó luôn chỉ có một mình. Phải chăng khi bị bệnh, con người ta bỗng trở nên yếu đuối?
- Ừ, tôi sẽ không đi. Vì vậy cậu an tâm ngủ một giấc đi.
Nhận được sự đảm bảo của Thiên, Vũ Hàn hơi cong khóe miệng. Bàn tay đang siết chặt tay Thiên từ từ buông lỏng. Nhìn Vũ Hàn chìm vào giấc ngủ, Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nó đi đến chiếc giường trống đối diện với giường của Vũ Hàn, nằm xuống. Sáng sớm, vì Vũ Hàn mà Thiên đã mệt phờ người, giờ lại còn phải chăm sóc cậu ta nữa, Thiên cảm thấy sức lực của bản thân như bị rút cạn. Nhưng Thiên nằm chưa được bao lâu thì bụng kêu lên những tiếng kháng nghị. Lúc này, Thiên mới nhớ mình còn chưa ăn sáng. Nó liếc nhìn về giường đối diện, Vũ Hàn vẫn đang say ngủ. Suy nghĩ một lúc lâu, Thiên quyết định rời giường đi mua đồ ăn sáng. Trước khi bước ra khỏi cửa, Thiên không quên quay lại nhìn Vũ Hàn, xác định cậu ta sẽ không tỉnh dậy.
******************************************
Thiên đứng xếp hàng trước quán cháo thập cẩm, nhàm chán nhìn xung quanh. Nó đã đứng đợi gần mười phút đồng hồ rồi mà vẫn chưa tới lượt. Nhìn người xếp hàng phía sau càng lúc càng đông, Thiên buồn bực giật giật mái tóc đã hơi dài của mình, khiến cho rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía nó.
Rốt cục, cuối cùng Thiên cũng đợi được đến lượt mình. Nó nhìn thực đơn mãi mà chưa biết chọn cháo gì. Đang lúc Thiên băn khoăn không biết nên chọn gì thì giọng nói thân thiện của chị bán hàng vang lên:
- Nếu em không biết nên chọn món cháo gì, chị có thể giúp em.
- Bạn em bị sốt cao, chị chọn giúp em món cháo phù hợp với cậu ấy nhất.
Cô bán hàng mỉm cười lịch sự, giới thiệu cho Thiên món cháo bí đỏ thích hợp cho những người mới bệnh. Thiên gật đầu, chọn thêm món cháo đậu mình thích rồi quay về bệnh viện.
Lúc về tới phòng bệnh, nhìn chiếc giường trống không, đầu óc Thiên trống rỗng. Không thấy Vũ Hàn, Vũ Hàn không có trong phòng. Thiên đặt túi cháo lên bàn, chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Không có!
Thiên chạy vội ra hành lang, túm lấy một cô y tá, vội vàng hỏi:
- Chị có thấy bệnh nhân phòng 302 đâu không ạ?
Cô y tá thấy vẻ mặt hốt hoảng của Thiên, mỉm cười đúng cung cách, nhẹ nhàng đáp lời:
- Xin lỗi, tôi không biết bệnh nhân phòng 302 là ai.
Cô y tá vừa nói xong, Thiên đã chạy xa rồi.
Lúc này, tại một góc khác của bệnh viện, Vũ Hàn thơ thẩn giống như kẻ mất hồn. Cậu nhớ lại lúc vừa tỉnh giấc, không thấy bóng dáng của Hàn Như Thiên đâu cả. Cậu giống như phát điên, giật kim truyền dịch ra khỏi cánh tay, mặc cho bản thân không khỏe, lao ra khỏi phòng bệnh. Gặp ai cậu cũng hỏi “có gặp Hàn Như Thiên không?” khiến cho nhiều người tưởng cậu bị bệnh tâm thần. Cậu tìm khắp các ngóc ngách trong bệnh viện, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Hàn Như Thiên, giống như cậu ấy chưa bao giờ có mặt ở nơi này. Vũ Hàn bật cười thật lớn, cười từng hồi. Rõ ràng là cậu đang cười, nhưng sao khiến người ta thấy chua xót.
Đúng lúc này, Thiên cũng tìm tới nơi này, vừa kịp lúc nhìn thấy nhìn thấy nụ cười không cách nào hình dung được kia trên khuôn mặt Vũ Hàn, tim đột nhiên nhói đau.
Ngay tại thời điểm Thiên muốn lên tiếng gọi Vũ Hàn thì bị tiếng hét của Vũ Hàn dọa sợ.
- Hàn Như Thiên, cậu là đồ lừa đảo.
Ngay sau đó, thân hình Vũ Hàn lung lay, rồi ngã nhào xuống đất. Trong nháy mắt, Vũ Hàn dường như nhìn thấy Hàn Như Thiên, thấy cậu ấy chạy về phía mình, thấy cả ánh mắt lo lắng của cậu. Sau đó, Vũ Hàn lâm vào hôn mê, nhưng vẫn thì thầm gọi Thiên trong vô thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...