Thiên trở về nhà sau buổi học thì thấy bố mẹ ngồi nghiêm chỉnh ở sofa. Nó cất tiếng
- Con chào bố mẹ, con đi học về
- Ngồi xuống đi, bố mẹ có chuyện muốn nói với con. Bà Tâm lên tiếng, đưa tay vẫy nó, ý bảo Thiên đến ngồi bên cạnh mình.
Ông Thành buông tờ báo trong tay xuống, nhìn nó đầy từ ái. Hàn Như Thiên, đứa con mà ông yêu quý nhất, cũng là đứa duy nhất ông thấy có lỗi nhất. Giọng ông vang lên trầm thấp.
Thiên ngồi nghe cha mình nói và lòng chết lặng. Nhưng vốn là đứa ít khi thể hiện cảm xúc nên hai người đối diện cũng không phát hiện ra sự thay đổi của Thiên. Bà Tâm vẫn âu yếm vuốt ve mái tóc nó, mặc dù bà không muốn, nhưng không thể làm gì.
- Vâng, con biết rồi ạ. Con sẽ làm như lời bố nói.
Thiên nhẹ nhàng trả lời một câu rồi xin phép đứng dậy, đi lên phòng. Nghe Thiên nói vậy, ông Thành mặt đầy áy náy nhìn Thiên, nhưng ông không ngờ rằng con bé sẽ cho ông một bất ngờ lớn.
******************************************
Thiên nhấc từng bước nặng nề về phòng. Lúc cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng Thiên cũng là lúc sự tức giận của nó lên tới giới hạn của sự chịu đựng. Nó vứt cặp sách lên bàn rồi ôm sách ném đi lung tung. Chiếc gối bông mọi ngày được cô ôm ấp thì giờ rách một mảng lớn,bông bay lả tả khắp căn phòng. Những con gấu bông được đặt trên giá sạch sẽ cũng chung số phận. Con thì nằm lăn dưới sàn nhà,con thì bị ném ngay lên tấm thảm chùi chân. Vừa đập phá,Thiên vừa lẩm bẩm:
- Cái gì mà tốt nhất cho con chứ. Tất cả cũng chỉ vì mấy người thôi. Được rồi, đã thế con sẽ ấy người thấy con thực sự là đứa thế nào.
Sau một hồi đập phá và độc thoại một mình,giờ Thiên mới thấy mệt.Nó ngồi tựa lưng vào tường,đưa mắt quan sát căn phòng. Phòng nó giờ còn bừa bộn hơn cả bãi chiến trường, nhưng mặc kệ. Nó thản nhiên lôi con iphone ra, bấm số. Ngay lập tức,giọng nói ở đầu dây kia vang lên
- Thiên, có chuyện gì vậy??
- Có việc muốn nhờ. Bây giờ có thể kiếm được một chiếc vé bay vào thành phố Hồ Chí Minh gấp không?
-Cái đó để Linh lo.Nhưng có chuyện gì mà bà có vẻ gấp thế?
- Tò mò làm con người ta chết sớm đấy. Giúp mình làm việc này đi. Tối nay 11h đến ngã ba nhà đón mình nhé.
Nó nói rồi cụp máy khô khốc. Bây giờ nó muốn đánh, đấm, cấu, xé một ai đó để giảm stress, nhưng khổ nỗi, bây giờ, nó đang ở một mình. Vì vậy mà những đồ vật vô tri, vô giác kia phải hứng chịu cơn phẫn nộ của chủ nhân. Ném chiếc điện thoại lên nệm, nó phi nhanh ra tủ quần áo lấy vội mấy bộ quần áo nhét vào balô. Và tất nhiên,nó không quên mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
- Cô Thiên, mời cô xuống dùng cơm tối
- Tôi biết rồi,chị cứ xuống trước đi.
Thiên thay nhanh bộ quần áo ở nhà rồi chạy xuống phòng ăn. Khuôn mặt nó trở lại trạng thái như lúc ban đầu, tức là như chưa bao giờ có sự tức giận. Thiên ngồi vào bàn ăn, nhìn ba mẹ nó bằng ánh mắt trìu mến và nói bằng giọng còn ngọt hơn cả mía lùi
- Mẹ, cho con tiền mua đồ mới đi. Đi gặp mặt mà không có bộ nào ưng ý.
- Được rồi, mai mẹ sẽ đi cùng con, con muốn mua hết cửa hàng cũng được
- Mẹ,chẳng phải mai ba mẹ có công chuyện phải đi sao.Con tự đi một mình được mà.
- Con nó nói đúng đấy mình.Mình cứ để nó tự do đi.
Ông Tâm nói với vợ rồi quay sang Như Thiên, đưa cho nó tấm the vip- Con muốn gì cứ mua.
Thiên đưa tay nhận lấy tấm thẻ mà ba vừa đưa.
“Đúng là thứ mà mình đang cần”-Thiên nghĩ thầm trong đầu và mội nở một nụ cười hài lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...