Con Nhà Bên
Tin được mười điểm Toán làm tôi lâng lâng trên mây suốt mấy ngày hè.
Điều đầu tiên làm sau khi biết điểm chính là gọi điện cho mẹ vẫn còn ở ngoài chợ để thông báo tin vui.
Mẹ tôi nghe điện thoại, xung quanh vẫn là những tiếng í ới gọi thêm mấy suất bún của khách hàng.
Với phong cách cáu bẳn thường thấy, mẹ tôi hét vào điện thoại át tiếng ồn ào:
- Đang bận tối mặt, mày gọi cái gì?
- Mẹ ơi...!con được mười điểm Toán.
Một quãng lặng và rồi mẹ tôi lại lạnh lùng đáp:
- Ờ, thế Văn và Anh?
- Anh thì được 7 còn Văn được 5 ạ.
- Ối giồi, Văn mày được 5 cơ à? Có nhầm điểm với ai không thế?
- ...
Tôi tạm thời cứng họng, mẹ không chút tin tưởng gì với thằng con trai này của mẹ đến thế sao? Còn ú ớ chưa biết trả lời như thế nào thì mẹ nói tiếp:
- Thế thôi đúng không? Cúp máy đây, hết tiền điện thoại.
Không phải lạnh lùng thì đúng không phải mẹ tôi.
Trông vậy chứ là mẹ tôi mới là người vui hết phần của tôi đấy.
Tôi báo điểm cho mẹ chưa được một lúc thì bà Loan (nhà có đàn chó hùng hậu từng đuổi trối chết tôi và Dương) bắt nguyên một con gà còn vẫy cánh phành phạc, kêu quang quác sang nhà tôi.
- Việt à? Nghe nói con được mười điểm Toán thi cấp ba?
- À, dạ...
- Úi giồi ôi, thế thì còn gì bằng.
Kiểu này chắc chắn vào lớp chọn A rồi nhỉ? Bà đưa cho con gà trưa làm thịt ăn mừng này.
- Dạ? Dạ? - Tôi bối rối khi bà dúi cho tôi con gà đang vật lộn trong vô vọng.
- Khi nãy đi chợ, nghe mẹ mày nói.
Mẹ mày thế thôi chứ vui lắm đấy, còn thêm cho bà nhiều bún lắm.
Bà thì không có gì, thôi thì đem sang cho mày con gà gọi là góp vui.
Khi nào công thành danh toại nhớ bà cùng xóm này là được.
Bà vừa nói vừa cười đầy phúc hậu.
Tôi thầm nghĩ, cháu nào dám quên bà cơ chứ, với lại chỉ là được mười điểm Toán mà bà đã dùng cụm từ "công thành danh toại" khiến cháu áp lực quá.
Rồi đến anh Quân, anh cười sảng khoái qua điện thoại:
- Được, được lắm.
Thế mới là em trai bố mày chứ.
Hè này anh về, mày thích cái gì anh mày chiều tất.
Muốn có cô bạn gái anh cũng gói ship về cho, há há.
Tôi nghe cái giọng cười khả ố quen thuộc của anh mà mồ hôi rơi thành giọt bên thái dương.
Anh tính buôn người hay gì?
Cả thầy giáo dạy Toán nữa, tôi không ngờ là thầy sẽ gọi điện cho tôi đâu đấy.
Bởi vì tôi không mấy thân thiết với các giáo viên, có gì toàn thông tin qua kênh con nhà bên.
Tôi đoán thầy cũng biết tin tôi được mười điểm lẫn xin số điện thoại của tôi qua con Dương lắm mồm chứ ai.
Thầy đành hanh giọng qua điện thoại:
- Việt à? Được mười điểm Toán giỏi nhỉ?
Tôi chỉ biết cười hề hề qua điện thoại rồi dạ dạ vâng vâng trong cổ họng.
- Biết là đề cũng dễ nhưng cũng phải cẩn thận mới được điểm mười trọn vẹn thế đấy.
Giỏi thật, thế này thì vào lớp chọn là cái chắc rồi.
Lên cấp ba nhớ học hành tử tế siêng năng rồi vào đại học ngon ngon đấy.
- Dạ vâng, em cảm ơn thầy ạ.
- À, với lại cái vụ thầy hứa đứa nào được điểm mười thầy cho đi du lịch...!Thực ra lúc đó thầy cao hứng nên nói thế thôi...
"Vâng, em thừa biết mà." Tôi thầm nghĩ trong đầu.
- Em thông cảm cho thầy.
Thầy cũng muốn đưa tụi mày đi du lịch một chuyến lắm đấy.
Nhưng mà mẹ già con dại lại làm nghề giáo bèo bọt này, tiền chẳng đủ sống ấy chứ.
Thôi, thầy xin lỗi, thầy đành thất hứa vậy.
Tôi cười toe toét với độ dễ thương của thầy.
Mặc dù cả lớp và thầy đều ngầm hiểu đó là lời nói đầu cửa miệng.
Nhưng thầy vẫn xin lỗi tôi đàng hoàng.
Cảm ơn thầy, nhưng em không cần đi du lịch đâu ạ.
Vì em đang có cảm giác đang phiêu lưu lên chín tầng mây ngay chính nhà mình đây.
Dương dạo đó cũng hay nhảy sang nhà tôi lải nhải:
- Và Việt ta bây giờ đã trở thành huyền thoại con nhà người ta của các đàn em sau này...
Nó chưa nói hết câu tôi đã ném nguyên cái gối vào mặt.
- Mày thì kém chắc? Hả, thủ khoa?
Vâng, Dương có bao giờ chịu kém cạnh tôi bao giờ đâu.
Nếu tôi được 10 điểm Toán thì nó cũng được 9,75.
Lại còn kèm thêm con 10 Tiếng Anh ngon ơ.
Chém tứ tung mù mịt hai tờ giấy trong phòng thi Văn ẵm nguyên con 8,5 về.
Cộng thêm điểm nghề, điểm vùng và thế là con nhà bên tôi trở thành thủ khoa của ngôi trường cấp ba chúng tôi chuẩn bị theo học.
Ngầu chưa? Ngầu hết phần thiên hạ luôn ấy chứ.
Mùa hè đó là một trong những mùa hè tuyệt vời nhất.
Tôi và Dương đều đạt được những điểm số tốt, cùng nhau hào hứng nói về ba năm sắp tới.
Vậy là chúng tôi sắp thành học sinh cấp ba rồi đấy.
Chuẩn bị trải qua ba năm mà người ta hay nói là quãng thời gian đẹp nhất ấy...
-----
A/N: Tada ~ Tin được không mọi người ơi ~ Mụ tác giả lười này đã lết được đến chương 50 rồi đấy.
:)) Mặc dù một chương ngắn tũn nhưng vẫn tự hào.
Dương và Việt cũng chuẩn bị lên cấp ba rồi đấy.
Mong mọi người vẫn đồng hành cũng hai đứa ngáo ngơ ấy trong ba năm tiếp theo nhá.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...