Vài ngày sau….
Cuộc sống của 2 người và một đứa trẻ dần trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Giấy báo ngày đăng kí nhập học của Vi đã được gửi đến , đính kèm theo đó là danh mục những sách và vật dụng cần thiết cho việc học tập tại trường dài dằng dặc , chiếm hết 4 tờ giấy A4 . Khổ nỗi , chúng toàn là hàng sản xuất dành riêng cho những học viên Trung Quốc và dĩ nhiên giá thành của nó cũng không hề rẻ như sách giáo khoa ở Việt Nam được. Đối với Thiên Tú thì điều này chẳng là gì nhưng đối với Vi là cả một vấn đề nghiêm trọng. Số tiền này lớn hơn dự định của cô tới 2 ngàn tệ.
Trước khi khởi hành , Vi đã tính sơ qua số tiền mua sách nhưng giá thế này cũng là quá cao đi. Cô còn đang tính sẽ đi làm thêm để kiếm tiền thì Thiên Tú đã kéo cô đi shopping hết ngày này đến ngày khác.
“ Đủ chưa nhỉ ? A , còn cái này, cái này nữa. Vi , em thấy bộ này có đẹp không ? “ Thiên Tú cầm một cái váy ren gợi cảm , nói đúng hơn là có chút thiếu vải . Mặt Vi lúc này so với than còn đen hơn , đầu nổi đầy những vạch màu đen .
“ Ai mà mặc được cái thể loại đó chứ, đến chị còn không mặc đừng nói đến em “ Vi thầm nghĩ. Bỏ qua cả những đồ lỉnh kỉnh mà những vệ sĩ phía sau đang khổ sở cầm theo , Vi nhẩm tính ba ngày nay đã tiêu mất gần 30 vạn tệ rồi . Cái đống mà Thiên Tú mua cho cô đủ để mua được 10 bộ sách cô cần rồi. Vi khóc không ra nước mắt.
“ Chị gái thân yêu xinh đẹp tài năng [ lược bỏ 50 từ ] của em ơi, như vậy đủ đồ rồi . Chúng ta về nhà được không ? “ Chân cô mỏi rã rời , ngồi không được bao lâu liền bị Thiên Tú kéo đi . Cái thể lực trâu bò gì đây ?
“ Được thôi. Dù sao cũng có vài thứ sắp được gửi đến rồi , cũng nên về nhà để nhận. “ Nghe được câu này , Vi như mở cờ trong bụng , hớn hở bám lấy cánh tay Thiên Tú mà dụi lấy dụi để . Đoàn người bao gồm hai cô gái đi trước , gần hai mươi vệ sĩ đi theo tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ chất lên chiếc xe hơi sang trọng.
Về đến nhà , Vi nằm vật lên sofa êm ái . Đồ đạc trên xe được xếp ngăn nắp bên cạnh bàn uống nước , còn cẩn thận phân loại của cô và Thiên Tú để sang hai bên. Toàn thân mỏi nhừ , các cơ bắp tay , bắp chân cô tê rần , cứng đơ. Nếu bây giờ bắt cô làm bất kì cái gì thì có đánh chết cô cũng không làm.
“ Vi , có quà cho em này . Mau ra đây đi “
“ Chị mang vào đây đi . Em mệt lắm ~ “ Vi uể oải nói .
“ Thật là...Mới đi một tí thôi mà đã vật vã như vậy sao ? Trẻ con bây giờ yếu quá ! “ Thiên Tú vỗ trán, thở dài một hơi.
Ở đâu đó trên phim trường, một người tự nhiên hắt xì một cái.
“ Dương Dương , cậu không sao chứ ? “ Chị Nguyên ở bên cạnh vỗ vỗ lưng anh , lo lắng.
Anh chỉ cười cười , đáp lại.
“ Không việc gì ạ . Chắc là có ai đó nhắc đến em thôi. Chị tiếp tục đi. “
Trở lại với Vi , lúc này ở tình trạng mắt chữ A , miệng chữ O nhìn chằm chằm vào cái thùng các tông. Những quyển sách mới toanh , không có tí vết xước nào đang nằm chình ình trước mặt cô.
“ Chị đọc tờ danh sách của em ? Từ khi nào mà….? “
“ Hahaha , trước khi em đọc được nó . Thực ra nó được gửi đến cho chị trước 2 ngày rồi mới đến tay em . Tiền sách lớn như vậy , em không gam nổi đâu, KỂ-CẢ-ĐI-LÀM-THÊM. “ Thiên Tú gằn giọng, nhấn mạnh 5 chữ cuối cùng khiến da gà da vịt của Vi cứ dựng đứng hết cả lên.
Cô lắp bắp. “ Sao...sao chị biết? “. Rõ ràng cô chỉ viết trong nhật kí thôi mà . Hình ảnh cuốn nhật kí để trên bàn hiện lên rõ mồn một trong đầu cô. Vi chợt nhận thấy có gì đó sai sai. Nhật kí...nhật kí để trên bàn !!!! Giờ thì cô hiểu tại sao rồi . Hối hận quá…
Trên mặt Thiên Tú vẽ một nụ cười gian ác. “ Chị đã nói gì nào ? Không cần lo lắng về tiền bạc ở Trung Quốc. Em đã vi phạm lời hứa. Đến giờ trừng phạt rồi . “
Rắc , Rắc . Tiếng những khớp tay lục khục vang lên, Vi kêu lên thảm thiết. Và sau đó, không có sau đó…..
-------------------- Em là phân cách --------------------------
Ngày P tháng Y , trường Đại Học Bắc Kinh, 7:00 AM
Vi mặc chiếc áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần jean đen, tay đeo túi xách đứng giữa dòng người đông liếc chừng đồng hồ. Đã đến giờ rồi.
Hôm nay là ngày đăng kí ngập học của hơn 15000 sinh viên trúng tuyển trường Đại Học Bắc Kinh. Vì số lượng quá lớn mà thời gian đăng kí có hạn nên phải chia thành nhiều đợt khác nhau. Đợt 1 là đợt đông nhất vì đây là khoảng thời gian thuận tiện nhất cho việc đăng kí xét tuyển , chưa kể đến cơ hội được nhập học được nâng cao đến 98% . Những đợt sau thì tỉ lệ được xét duyệt càng thấp . Nó giống như một trò chơi hên xui vậy. Có nghĩa là bạn trúng tuyển cũng chưa chắc là có thể vào học, tất cả còn tùy thuộc vào việc bạn nộp đơn đăng kí vào đợt nào. Nếu bạn nộp vào đợt cuối cùng, xác xuất vào trường là 0.8% , dưới 1% cơ hội.
Hàng dài sinh viên xếp hàng ngay ngắn trước nơi đăng kí. Muốn có chỗ tốt phải đến sớm. Điều này đã trở thành luật bất thành văn ở nơi đây. Vi may mắn tranh được vị trí thứ 3 tính từ bàn làm thủ tục. Cô đến đây từ lúc 4 giờ sáng đã thấy có 2 người đứng vào trước. Tuy chậm chân nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm . Còn 3 tiếng nữa mới đến giờ làm việc nên cô cùng hai người nọ trò chuyện với nhau. Hóa ra họ đều là du học sinh quốc tế đến từ Singapo và Thái Lan. Đại học Bắc Kinh là một trong những trường có đông sinh viên quốc tế theo học nhất Trung Quốc. Các ký túc xá của sinh viên quốc tế nằm ở Shao Viên. Mỗi năm, Đại học Bắc Kinh có khoảng 3500 sinh viên quốc tế theo học. Khoảng 40% sinh viên quốc tế là người Triều Tiên, 60% là các nước khác bao gồm Tây Âu, Bắc Mỹ, Nam Mỹ và châu Á, Úc cũng như châu Phi. Vậy nên gặp được du học sinh ở đây là điều dễ hiểu. Họ chia sẻ về cuộc sông hiện tại , những ước mơ mai sau khiến Vi thật khâm phục.
Ánh mặt trời chói chang tỏa xuống tán cây , xuyên qua kẽ lá tạo nên những cột ánh sáng dịu nhẹ, cảm giác thật yên bình . Nhưng trái ngược với nó lại là không khí căng thẳng của hàng ngàn sinh viên đang hồi hộp, căng thẳng chờ đợi. Thi thoảng lại có tiếng “ Người tiếp theo ! “ vang lên càng khiến nó ngột ngạt. Vi cầm tập hồ sơ , nín thở đặt lên bàn. Người phụ nữ trung niên đeo cặp kính nhìn vào những giấy tờ quan trọng , cần thận ghi chép lại , đóng dấu đỏ rồi mới chậm rãi lên tiếng .
“ Thông qua . Người tiếp theo ! “ Vi đang nín thở chờ đợi kết quả , nghe xong câu nói ấy liền thả lỏng tinh thân , tâm trạng cũng không bồn chồn nữa mà rất thoải mái , lạc quan. Cô ra khỏi hàng với cảm giác lâng lâng , vui sướng . Nhưng quên mất chưa kể, Vi có một cái tật là cứ vui quá mức là ngẩn ngơ, hồn bay vất vưởng phương nào không biết , chẳng để ý gì nữa nên thường bị va vào cột hay cái cây nào đó.
Nhưng lần này không phải cột hay là cây nữa , mà là thân hình của một chàng trai.
Chiếc túi xách cô rơi xuống đất , đồ đạc bên trong văng ra ngoài. Cái mông thân yêu của cô đã trao nụ hôn lên cái con đường lát đá cứng nhắc, đau ê ẩm.Chàng trai cô đụng phải có vẻ lúng túng , chìa tay ra.
“ Em không sao chứ ? “ . Chất giọng trầm hơi khàn khàn của anh tràn ngập sự bối rối. Vi gật đầu ý nói không sao,nắm lấy bàn tay chai sạn , gân guốc của anh, đứng dậy , phủ bụi trên quần áo. Anh lại cúi xuống , nhặt nhạnh những thứ đồ bị rơi ra , bỏ vào trong túi , trả cho Vi.
“ A , xin lỗi anh . Là do em đi không nhìn đường. Anh là….“ Vi nhẹ nhàng xin lỗi , ngập ngừng quan sát anh. Đến bây giờ , cô mới thấy anh chàng này đẹp trai cực kì , mái tóc nâu trà ấm áp ,đang mặc áo tình nguyện viên của trường, trên ngực có gắn bảng tên “ Mặc Kỳ “
“ Anh là Mặc Kỳ, tình nguyện viên của hội sinh viên. Em có cần giúp đỡ gì không ? Khuân viên trường rất rộng nên sinh viên năm nhất thường bị lạc. “ Anh mỉm cười đáp lại, rất thân thiện .
“ Vậy thì anh có thể dẫn em tới khoa Xã hội được không ? “.Vi nhẩm nghĩ còn sớm , nên đi thăm quan trường cho biết , liền nhờ anh đưa cô đến khoa xã hội, nơi mà cô sẽ học trong 3 năm tới .
Hai người đi qua dãy giảng đường khoa Ngoại giao, băng qua hành lang khu tự nhiên.Trường đại học Bắc Kinhcó khuôn viên đáng mơ ước rộng tới 273 ha, nằm ở Tây Bắc Bắc Kinh với muôn vàn kiến trúc và cảnh quan tươi đẹp, mang đậm phong cách truyền thống Trung Hoa. Hiện, trường có 5 khoa chính, bao gồm: Khoa Nhân văn, Khoa học Xã hội, Khoa học Tự nhiên, Khoa Y và Khoa Thông tin và Kỹ thuật. Trường gồm 30 viện và 12 bộ môn với 93 chuyên ngành đại học, 2 chuyên ngành văn bằng 2, 199 chuyên ngành cho các ứng viên thạc sỹ và 173 chuyên ngành cho ứng viên tiến sĩ.Mắt Vi ánh lên vẻ thích thú , lấp lánh ngắm nhìn mọi vật như một đứa trẻ.Các dãy hành lang sơn thếp đỏ, bên ngoài là tre trúc, phong đỏ bao quanh , suối chảy róc rách, bồi thêm tiếng sáo vọng ra từ club nhạc truyền thống, tiếng chim hót líu lo thật hài hòa . Cô cảm thấy mình đang đi vào không gian của hàng trăm năm trước. Đi một đoạn, phía trước đề bảng “ Vườn ngự uyển”. Nằm trên vị trí cũ của vườn thượng uyển của nhà Thành , vườn hoa Đại Học Bắc Kinh rộng 900m2, mang phong cách Trung Hoa cổ. Bắc ngang qua hồ , cây cầu đá vững trãi được trang trí bằng họa tiết rồng bay phượng múa , mây ngũ sắc uốn lượn quanh mình nó.Phía bên phải là khu đa chức năng thiết kế theo kiến trúc cổ, mái cong vút, tường được trang trí rất bắt mắt. Ở chính giữa là những bồn hoa, chậu hoa từ lớn đến bé đặt trên giá đỡ xếp thành những vòng tròng lớn , có chỗ được thêm vào những đài phun nước điêu khắc tinh xảo. Liễu rủ dọc hai bên bờ hồ , lá bay lả lướt trong gió , dịu dàng , mềm mại. Những bông hoa đua nhau khoe sắc thắm , nụ hoa chúm chím , e ấp , thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn chưa chịu phô ra vẻ đẹp của mình. Hoa đào nở muộn nay chỉ còn lại những đài hoa xanh xanh , cánh hoa sót lại đã đổi sang hồng sậm , vài chiếc đã úa tàn , được thế chỗ bằng lá xanh và mầm quả nhỏ xinh xinh. Cảnh đẹp hữu tình tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết , giờ lại đang hiện hữu trước mặt Vi khiến cô không nhịn được mà thốt lên :
“ Đẹp quá ! “
Mặc Kỳ ở bên cạnh, giọng đầy tự hào mà giới thiệu từng loài hoa , từng khu vực được trồng chúng khiến Vi vô cùng khâm phục trí nhớ của anh.
“ Wa , anh siêu thật đấy . Làm sao mà anh nhớ được hết vậy ?”
“ Em quá khen rồi . Chúng ta tiếp tục đi xem thôi. Vẫn còn nhiều thứ đáng xem lắm. Chắc chắn chúng ta sẽ phải đến cổng phía Tây, biểu tượng của trường đấy “ . Anh xua tay , làm động tác mời. Vi gật đầu .
Đến một khóm hoa tú cầu, Vi cúi người xuống , thưởng thức hương thơm thoảng qua êm dịu của chúng. Ánh nắng rực rỡ trải nhẹ trên người cô; mái tóc đen tuyền trượt theo bả vai, xõa xuống gương mặt trắng hồng đang mỉm cười rạng rỡ, Vi theo thói quen lấy tay vén tóc lên sau tai. Hành động đó làm cho Mặc Kỳ ngây người , nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt không rời, tim trật mất một nhịp. Đàn bướm từ đâu đến vây quanh Vi , cô lấy ngón tay đỡ lấy một chú bướm xanh nho nhỏ, mỉm cười với anh. Người cô phát ra hào quang lấp lánh tựa thiên thần xinh đẹp nhất thế gian. Mặc Kỳ ngây người , đôi môi của anh khẽ mở ra trong một khoảnh khắc. Thật đẹp. Đây là lần đầu tiên anh thấy một người đẹp đến như thế. Anh cứ ngây ngốc ngắm cô , đôi mắt anh ánh lên một tia sáng long lanh , bỗng nhiên thấy mình không muốn quên kí ức này tí nào. Trái tim anh cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Cũng thật kì lạ , anh không có tiền sử bệnh tim mà sao tự nhiên tim đập nhanh quá.
“ Anh học khoa gì thế ? “ .Vi đột ngột lên tiếng bắt chuyện, làm anh giật mình. Tính cô vốn có sự phóng khoáng , cởi mở của người phương Tây do bố cô ảnh hưởng nên rất thoải mái tiếp xúc với con trai là việc dễ hiểu. Mặc Kỳ hơi mất tự nhiên , gãi gãi má.
“ Anh học khoa kinh tế đối ngoại. Còn em đăng kí khoa gì ? “
“ Em chọn ngôn ngữ và văn hóa Trung Quốc. Em thấy nó rất thú vị. Anh có biết khoa này không ? Ôi trời , em lại hỏi vớ vẩn nữa rồi, xấu hổ quá. “ Rồi cô tinh nghịch lè lưỡi, cốc nhẹ đầu mình một cái, chẳng biểu hiện gì là đang xấu hổ cả. Cả hai đều bật cười hả hả, cùng sóng vai nhau tiếp tục tour tham quan trường của mình. Đích đến cuối cùng là Cổng Tây.
Cổng Tây của Đại học Bắc Kinh là một biểu tượng mang tính lịch sử ở Trung Quốc. Nó được thiết kế theo kiểu cổng tam quan , cánh cổng cao và khít , cột làm bằng gỗ lim bền, chân cột còn đặt thêm hai tượng trang trí bằng đá, phía trên có đèn lồng, thanh ngang có nhiều họa tiết rực rỡ, ở giữa có tấm bảng “ Cổng Tây ”.Dưới bậc thầm, hai bức tượng Sư tử đá đứng sừng sững như hai người gác cổng. Sở dĩ Vi muốn đến Cổng Tây trước, một phần là vì nó gần với khoa xã hội, hai là vì danh tiếng của nó vang xa trên khắp thế giới , cô cũng tò mò nên quyết định đến xem. Trời đã về chiều, mặt trời càng lúc càng đỏ rực một màu, phả lên cánh cổng, nơi có một cặp nam nữ đang đứng đó.
“ Cảm ơn anh vì đã đưa em đi suốt cả ngay hôm nay, còn mời em bữa trưa nữa. Cũng xin lỗi vì làm phiền công việc anh.” Vi cúi người 90 độ , nói.
“ Cũng có sao đâu. Nhờ em mà anh trốn được 1 ngày đi chơi thoải mái đấy chứ. “ . Mặc Kỳ cười tươi .
“ Nhưng mà….” Vi áy náy. Cô chưa nói hết câu đã bị một tiếng còi từ chiếc siêu xe gần đó làm cho im bặt.
Vi đanh mặt. Cái xe Roll-Royce đó còn của ai trồng khoai đất này nữa…
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...