Sơn lạnh mặt đứng một góc âm thầm quan sát biểu cảm của mọi người, trong ánh mắt hắn dường như che dấu một tia ngưỡng mộ thầm kín khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ tột cùng của mẹ và em gái Nam.
Tình cảm thân nhân sâu sắc là thứ hắn cả đời cũng không thể có được, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, bàn tay cũng dần co lại, hắn cúi đầu khiến cho mái tóc đen lù xù vô thức che đi khoé môi vô thức nở một nụ cười u ám giống như một con quỷ.
Hỗn loạn đi qua mọi người ai nấy dường như mất hết sức sống, Hưng nhìn người đàn ông vẫn đang đau đớn gáo khóc so với anh ấy nỗi đau của anh dường như nhẹ hơn một chút, ít nhất thi thể vợ anh đã được tìm thấy nguyên vẹn.
Hưng vừa đau sót vừa cảm thông tiến lại gần anh ấy, vỗ nhẹ lên vai tựa như an ủi.
Lại qua một lúc người đàn ông cũng dần trấn tĩnh lại, đôi vai đã ngừng run rẩy, ánh mắt đục ngầu đầy tia máu nhìn về phía người nhà Nam, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm:
- Nợ con mẹ trả, một ngày chưa tìm thấy vợ tôi tôi sẽ không để cho các người thảnh thơi đâu.
Cứ chờ đấy!
Hai mẹ con nhà Nam nghe vậy thì sợ hãi, hai người họ hiện tại tứ cố vô thân nếu bị người khác trả thù sẽ chẳng thể nào chống đỡ được, người mẹ ôm con gái mở miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn vào đôi mắt người thanh niên trước mặt nhất thời bà không thốt nên lời, suy cho cùng tất cả đều đáng thương.
Người mẹ lặng lẽ rơi lệ, em gái Nam nức nở:
- Anh trai em thực sự không giết người, cảnh sát còn chưa định tội, anh ấy trong sạch.
Cô bé đưa mắt nhìn đội trưởng Minh cầu cứu mong ông có thể lên tiếng bảo vệ hai mẹ con họ.
Người đàn ông cười lạnh, ánh mắt oán độc nhìn cô bé, sợi dây lí trí trong anh ấy từ ngày mất đi người yêu gần như đã không còn, suốt nửa năm mịt mù cuối cùng cũng có một chút ánh sáng hy vọng tìm thấy công lí cho người yêu nhưng chớ trêu thay "hung thủ" đã chết người thi thể người yêu vẫn bạt vô âm tín, hy vọng rồi lại thất vọng khiến anh ấy như phát điên, từ khi bước vào căn nhà này, nhìn thấy di ảnh người đàn ông thì trong mắt ánh hiện tại chỉ còn nỗi tuyệt vọng cùng thù hận thấu trời cần một nơi để phát tiết, hai mẹ con trước mặt chính là kẻ chịu tội thích hợp nhất.
- Đừng nguỵ biện.
Chứng cứ đã rõ ràng, nếu không tại sao hắn lại tự sát?
- Người nhà nạn nhân cô bé nói đúng hiện tại chưa thể kết luận cậu Nam là hung thủ được.
Đội trưởng Minh vừa lên tiếng mũi nhọn lật tức hướng về phía mấy viên cảnh sát, Hưng lên tiếng:
- Cảnh sát các người làm ăn kiểu gì vậy, những chứng cứ đó không phải là thật sao? Sao còn chưa kết án, thằng khốn giết người này dù có chết cũng phải để hắn mang theo tội danh giết người mà chết trong nhục nhã như vậy mới có thể an ủi linh hồn vợ tôi.
Người đàn ông nhìn Hưng, trong mắt anh ấy thể hiện rõ sự đồng tình, đúng vậy vợ anh ấy chết thê thảm như vậy không thể để "hung thủ" chết dễ dàng như vậy được.
Tình hình dần trở nên không ổn, những người đến phá đám tang dường như đang có xu hướng phẫn nộ, sợ mọi người tiếp tục đập phá đội trưởng Minh nhíu mày lên tiếng:
- Đội hình sự trước giờ luôn làm việc theo đúng trình tự, đến giờ vẫn chưa kết án vì chứng cứ được tìm thấy vẫn chưa thật sự đủ để kết luận một người có tội.
Mọi người yên tâm, tối đa một tuần nữa vụ án sẽ có kết luận đến mọi người, hung thủ thật sự sẽ phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình.
Hơn ai hết tôi tin mọi người đều không muốn kẻ giết người thực sự được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đúng không!
Đội trưởng Minh âm thầm đưa mắt về một góc trong sân, Sơn lúc này cũng đang nhìn ông ấy, giây phút ánh mắt hai người chạm nhau trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Sơn nhếch môi cười, hắn nhìn đội trưởng Minh đột nhiên lên tiếng:
- Cảm ơn đội trưởng Minh đã tin tưởng cậu Nam, dù nhiều chứng cứ như vậy ông vẫn tin cậu ấy vô tội thật khiến người nhà cậu ấy cảm động.
Hy vọng trong vòng một tuần ông có thể trả lại trong sạch cho bạn tôi, lúc đó dù có làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ hậu đãi các ông.
Lời hắn vừa dứt không khí trong sân bỗng trở nên vi diệu, Hân và Hoàng lạnh lùng nhìn hắn, lời vừa rồi không phải đang ngầm ám chỉ đội hình sự bao che Nam ư, nếu hắn ta thực sự quan tâm bạn mình sẽ làm như vậy ư? Quả thực là một tên khốn kiếp.
Hưng nghe lời Sơn tâm tình vốn thoáng bình tĩnh sau lời nói của đội trưởng Minh lại một lần nữa dậy sóng, anh phẫn nộ nhìn mấy viên cảnh sát:
- Cảnh sát các người..
- Đội trưởng Minh, tôi tin ông.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, tất cả mọi người đều không ngờ người vừa rồi giống như mất trí buông lời cay độc sẽ là người đầu tiên hạ giọng, ngay cả chính bản thân anh ta cũng không tin được nhưng bao nhiêu năm trên thương trường cũng tôi luyện cho anh có chút tâm nhãn lời vừa rồi của Sơn khiến anh ấy có chút nghi ngờ, có lẽ hung thủ thực sự không phải người đàn ông đã chết kia, nếu như vậy có lẽ thi thể người yêu anh vẫn còn hy vọng tìm thấy, dù rất vô lí nhưng chỉ cần là một tia hy vọng mong manh anh cũng nguyện ý tin tưởng.
Người đàn ông chợt cười cay đắng trước niềm tin viển vông của mình, nước mắt nuốt ngược vào trong:
- Đội trưởng Minh, đừng làm tôi thất vọng.
- Nhất định không để cậu thất vọng.
Người đàn ông gật đầu rồi xoay người mệt mỏi đi về phía cổng, Hưng nhìn theo bóng lưng anh ấy bằng ánh mắt phức tạp rồi cũng đi theo đám người theo hai người họ cũng tản đi, trong chớp mắt sân nhà Nam lại trở về dáng vẻ đìu hiu ban đầu.
Ông bác Nam thở dài nhìn mọi chuyện rồi cùng con trai bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn, Hoàng và Hân đưa mắt nhìn nhau cũng giúp họ một tay, em gái Nam dìu người mẹ gần như đã lả đi vào nhà, trong sân chỉ còn Sơn cùng đội trưởng Minh.
Hai người nhìn nhau, đội trưởng Minh lên tiếng trước:
- Cậu rất tự tin nhỉ?
- Đội trưởng Minh nói gì vậy chứ?
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cậu Sơn, làm người không nên quá tự phụ.
Sơn nhếch môi cười thích thú đối mắt với đội trưởng Minh, giống như nghe một câu chuyện cười đáp lời:
- Đội trưởng Minh nói thật như đùa, người như tôi lấy gì mà dám tự phụ chứ.
Chỉ là một thằng khố rách áo ôm không trình độ mà thôi.
Đội trưởng Minh không đáp, đôi mắt đen thẫm nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo tựa như dao găm nếu những người thân thuộc nhìn thấy ắt hẳn nhận ra được đội trưởng Minh lúc này có bao nhiêu phẫn nộ.
Sơn làm như không nhìn thấy cười cười quay người đi vào nhà Nam, đội trưởng Minh nhìn bóng lưng hắn đột nhiên nói:
- Mẹ cậu hẳn cũng nghĩ như vậy.
Bóng lưng Sơn đột nhiên cứng đờ, hắn quay đầu nhìn ông không còn là dáng vẻ cợt nhả trước đó mà giống như một con thú, ánh mắt căm phẫn nhìn ông.
Đội trưởng Minh nhếch môi cười lạnh:
- Cha mẹ nào cũng thương con cái, nhưng mẹ cậu dường như đối với cậu không như vậy.
Sơn, cậu có từng nghĩ tại sao mẹ cậu lại đối xử khác biệt giữa hai người con của bà ấy không?
- Ông định nói gì?
- Không gì cả.
Tôi chỉ tò mò thôi.
Bị đối xử như vậy chắc cậu hận phụ nữ lắm.
Đội trưởng Minh không đầu không cuối hướng về phía người đàn ông mà nói.
Sơn im lặng qua một lúc đột nhiên hắn nhìn về một phía mà cười:
- Đội trưởng Minh thật khéo tưởng tượng.
- Cảnh sát không biết tưởng tượng, mọi chuyện đều dựa trên chứng cứ mà suy đoán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...