Người đàn ông bất chợt im lặng một lúc, cánh tay rắn chắc siết chặt eo cô hơn.
"Sao vậy? Tôi nói sai ư?"
Tự nhiên bị hắn quấn lấy thế này khiến cô không quen.
Liêu Thần Duệ lãnh đạm chậm rãi mở miệng.
"Năm đó, Niên Đắc Vi thích tôi, cũng là cô ấy chủ động tỏ tình với tôi.
Tôi cho cô ấy một cơ hội.
Sau khi tìm hiểu cảm thấy không hợp nhau thì chia tay.
Chuyện đó cũng là sai sao?"
Lời của hắn khiến cô nhíu mày, không vui nói.
"Nhìn xem, khả năng lươn lẹo câu chuyện trong quá khứ của anh cũng tốt quá rồi.
Muốn thể hiện mình vô tội không biết gì sao?"
Niên Vân Ni còn không biết hắn là loại người nào sao? Nhìn cách hắn đối xử với phụ nữ khi cô còn là Lục Ninh Thuần cũng đủ biết người như hắn, tàn nhẫn với phụ nữ thế nào.
"Vậy chẳng lẽ Niên tiểu thư muốn tôi tiếp tục mối quan hệ không có tình cảm chỉ để thoả mãn tình cảm của chị em sao? Niên tiểu thư nói vậy là quá bất công cho tôi rồi đấy."
Hắn nhướng một bên lông mày.
Bị người đàn ông truy hỏi lại làm Vân Ni thoáng vẻ ngập ngừng, nắm bắt được sự chần chừ của cô, Liêu Thần Duệ cao giọng nói tiếp.
"Em đâu thể bắt tôi chịu trách nhiệm với tình cảm của chị em.
Còn việc cô ấy tự sát muốn níu kéo tôi, chẳng lẽ tôi phải quay lại với Đắc Vi để ngăn cô ấy tự sát sao? Đó là mạng sống của cô ấy, cô ấy không trân trọng lại bắt tôi chịu trách nhiệm?"
Nhìn cái cách hắn nói về người phụ nữ đã hẹn hò với mình suốt một năm thật là vô tình, không chút thương tiếc cũng chẳng thấy có lỗi.
Nhưng cô không thể không thừa nhận lý lẽ phản biện của Liêu Thần Duệ đã biến hắn thành kẻ vô tội.
Điều này làm Vân Ni nhất thời không thể nói lại.
"Nghe như mạng sống của chị tôi không liên quan gì đến anh nhỉ? Vậy còn mạng của đứa bé anh cũng không quan tâm sao?"
Cô lạnh lùng mở miệng.
"Đứa bé trong bụng Niên Đắc Vi không phải con tôi."
Liêu Thần Duệ thấp giọng khẳng định.
Niên Vân Ni không vui thoát khỏi vòng tay hắn đứng lên.
"Anh vẫn chưa muốn thừa nhận?"
Người đàn ông cũng đứng lên tiến sát lại gần cô, ánh mắt chắc nịch nhìn về phía Vân Ni.
"Giữa tôi và Vivian không thể nào có con."
Trước giờ khi cùng với phụ nữ lên giường hắn luôn sử dụng biện pháp phòng tránh.
Liêu Thần Duệ hắn làm sao có thể để phụ nữ bên ngoài tùy tiện mang thai con của mình chứ.
Nhưng mà chỉ riêng có cô, hắn đã không hề có chút phòng bị nào.
"Bởi vì..."
Liêu Thần Duệ định lên tiếng nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên.
Niên Vân Ni ngạc nhiên ngoái nhìn.
Cô lạnh lùng nhìn sang hắn không nói không rằng đi ra nhìn màn hình chuông cửa.
Niên Vân Ni nhìn người đứng bên ngoài, liền bấm nút cho phép vào.
Cô quay sang nói Liêu Thần Duệ.
"Thuộc hạ của anh lại đến đấy."
Nói rồi cô xoay người bỏ đi lên lầu để hắn một mình ở lại.
Dù Liêu Thần Duệ có nói gì đi nữa, chuyện hắn tổn thương chị cô là thật, chuyện chị cô gọi điện cho hắn trước lúc tự sát để nói hắn biết nhưng Liêu Thần Duệ vẫn dửng dưng mặc kệ để chị cô tự sát là thật.
Nếu lúc đó hắn nói với chị cô vài câu quan tâm, Đắc Vi đã không tự sát như thế.
Hắn đối với mạng sống của Đắc Vi, với đứa trẻ trong bụng, tàn nhẫn vô tình.
Một kẻ như vậy không xứng để tha thứ.
Trong lúc Liêu Thần Duệ nói chuyện với thuộc hạ trong phòng của hắn thì Leo cũng đến báo cáo công việc cho cô.
Công việc ở tổ chức ngày nào cũng nhiều không đếm xuể.
Các nghiên cứu mới vẫn đang trong quá trình thử nghiệm chưa thành công.
Việc Liêu Thần Duệ bị bắn không liên quan đến Niên Vân Ni.
Chuyện truy tìm tên sát thủ kia cũng đã giao cho bên phía thuộc hạ của hắn.
Leo không hiểu nổi sao chủ nhân lại nán lại Ý lâu như vậy.
Vì cái tên Liêu Thần Duệ kia sao?
****************
"Woa, thích thật đó em chưa từng đi khinh khí cầu bao giờ."
Lục Ninh Thuần không ngờ Minh Hiên lại dẫn cô đến bãi khinh khí cầu.
Anh đã bao trọn cả khu này tối hôm nay chỉ để dành cho cô ngắm tuyết rơi đầu mùa.
Khi khinh khí cầu to lớn vừa bay lên, những hạt bông tuyết li ti cũng bắt đầu rơi xuống.
Cảm giác đứng từ trêи cao nhìn xuống quang cảnh thành phố ban đêm thật là đẹp.
Lục Ninh Thuần đưa tay ra đón lấy những hạt bông tuyết mỏng manh rơi xuống.
Cô bất giác nhoẻn miệng cười, có chút trẻ con chơi đùa cùng với bông tuyết.
Liêu Minh Hiên đứng bên cạnh âm thầm ngắm nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô.
Ninh Thuần bất chợt quay sang nhìn người đàn ông thì thấy anh đang nhìn mình cười.
Cô cảm thấy khó xử, rõ ràng là sinh nhật anh nhưng giống như sinh nhật cô vậy.
"Em không kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Hay là anh thích gì hãy nói cho em biết, ngày mai em sẽ mua tặng anh."
Cô bấm bấm ngón tay vào da mình, nhẹ giọng hỏi.
Liêu Minh Hiên mỉm cười ẩn ý trả lời.
"Em biết anh thích gì mà."
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút thật thà nói.
"Em thật sự không biết.
Anh nói cho em biết đi."
Người đàn ông lại không trả lời chỉ chằm chằm nhìn cô.
Lục Ninh Thuần mất vài phút mới hiểu anh đang muốn nói đến cái gì.
Cô đột nhiên hơi đỏ mặt, cụp mắt nói.
"Minh Hiên, chúng ta đã nói với nhau rồi mà..."
Người đàn ông nhìn cô tránh né ánh mắt mình, đột nhiên mở miệng.
"Anh thích bánh ngọt lần trước em làm mang vào bệnh viện cho anh."
Đột nhiên trái tim đang lơ lửng giữa không trung của Ninh Thuần bị rơi xuống.
Tự nhiên cô có chút xấu hổ, ngay lập tức bật cười ha ha.
"A thì ra là anh thích bánh đó sao? Được rồi mai em sẽ làm tặng anh."
Vậy mà cô cứ tưởng.
Lục Ninh Thuần cái đầu óc tưởng tượng của mày cũng bay cao lắm rồi lại đi liên tưởng mấy thứ linh tinh.
Dù sao cũng thật may khi Minh Hiên nói như vậy.
Nhưng sao trong lòng cô lại cảm thấy hụt hẫng chứ?
"Tốt lắm, anh rất mong chờ đó."
Anh cười cười nói.
******************
Buổi tối như thường lệ, Niên Vân Ni tiến vào phòng thay băng cho hắn.
Cô ngồi trong lồng ngực rắn chắc của Liêu Thần Duệ, tiến hành rửa sạch vết thương.
Người đàn ông cúi đầu chằm chằm nhìn cô.
Niên Vân Ni vẫn chú tâm làm việc của mình, ánh mắt lãnh đạm như cũ.
Sau cuộc đối thoại buổi sáng, cô không chạm mặt hắn, cũng không hề nói chuyện.
Người đàn ông đột nhiên vươn tay nâng cằm cô lên.
"Niên tiểu thư đang nghĩ gì trong đầu vậy nhỉ? Muốn giết tôi à?"
Thực sự đôi lúc hắn muốn biết cô rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.
Niên Vân Ni giật mạnh cằm mình ra khỏi tay hắn, lạnh nhạt đáp.
"Anh sẽ không bao giờ có thể biết được tôi đang nghĩ gì đâu.
Đừng phí sức đoán bừa."
Liêu Thần Duệ cũng hiểu một người phụ nữ toan tính tỉ mỉ đến mức có thể lừa được hắn, đương nhiên lòng dạ không thể lường.
Người phụ nữ này hoàn toàn có thể đang muốn giết hắn không chừng.
Nhưng mà, nếu Niên Vân Ni thực sự muốn giết hắn thì khi hắn trúng đạn cô đã không làm ra vẻ mặt đó.
Cái vẻ mặt khẩn trương đến tột độ đó.
"Xong rồi."
Niên Vân Ni băng lại vết thương cho hắn, đặt dụng cụ y tế trở lại khay.
Cô đứng lên định rời đi nhưng đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
"Đêm nay ở lại đây đi."
Âm thanh trầm khàn của Liêu Thần Duệ vang lên bảo cô.
Vân Ni lạnh nhạt đáp.
"Anh là trẻ con sao? Một mình mình ở lại đi."
Người đàn ông nhướng mày, không cao không thấp mở miệng.
"Tôi không phải trẻ con nhưng tôi là đàn ông.
Em không phải nên chịu trách nhiệm chuyện mình gây ra sao?"
Tới lượt cô chau mày không hiểu.
"Anh đang nói gì vậy?"
Niên Vân Ni nhìn theo ánh mắt của hắn hướng xuống dưới.
Nơi đũng quần người đàn ông đã sớm nhô lên cao.
Cô kinh ngạc trừng mắt với hắn.
"Anh..."
Hai bên má cũng bắt đầu ửng đỏ.
Sao tên đàn ông này có thể bại hoại như vậy được chứ?
Liêu Thần Duệ không hề biết xấu hổ còn cười ranh mãnh nói.
"Tại em nãy giờ mà nó thế đấy.
Chịu trách nhiệm với nó đi."
Bản thân hắn cũng không biết sao mình có thể dễ mất tự chủ như vậy.
Chỉ cần ngồi gần cô, ngửi thấy mùi hương trêи cơ thể cô đã khiến hắn hưng phấn lên rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...