Đi đưa tài liệu ấy nàng ở quầy tiếp tân xong, tôi đi thang máy từ tầng một lên tầng hai tư văn phòng tổng giám đốc. Nhác thấy từ xa cửa thang máy dần khép lại, tôi hét lên: “Chờ đã!” rồi vội vàng chạy tới. Cũng may vừa kịp lúc, tôi thở phào một hơi, rối rít xin lỗi người bên trong. Bây giờ tôi mới để ý đó là một cô gái khá trẻ đẹp. Cô ta mang một bộ váy trắng hai dây thanh thoát làm tôi liên tưởng đến cô cô của Dương Quá. Tôi nghĩ người đẹp như vậy đến đây là để gặp ai? Chợt nhớ ra mình quên chưa bấm số tầng, tôi vội quay sang thì đã thấy trên màn hình hiện ra số 24, không phải chứ? Đến gặp Phân Chim sao? Trần Cao Duy thì không có khả năng rồi, tôi thì càng không thể. Đang miên man suy nghĩ xem cô ta có quan hệ gì với tổng giám đốc của tôi thì bất chợt thang máy đứng khựng lại, đèn trong thang máy chớp chớp. Tôi dựa vào tường cho thôi cảm giác choáng váng, cô gái kia hình như cũng loạng choạng không ít. Tôi chợt nhớ đến một bộ phim kinh dị, lòng không khỏi run lên. Chẳng lẽ số tôi hôm nay đã tận. Cô gái kia thần kinh còn kém hơn tôi, nước mắt chưa gì đã chảy ra, cô ta bấu vào tay tôi, cánh tay rõ là đang run lên. Đang nghĩ tới số phận bi thảm của mình thì bất chợt môt giọng nói vang lên từ khe thang máy.
“Thang máy có sự cố, mấy người bên trong bình tĩnh chờ một chút, đội cứu hộ sẽ đến ngay.”
Tôi an tâm, dạ cho người ngoài kia biết một tiếng, rồi quay sang an ủi người bên cạnh:
“Không sao đâu, cô xem, bọn họ sắp tới cứu chúng ta rồi.”
Cô gái kia gật gật đầu, tay cũng không bấu vào tôi nữa. Tôi ngồi bệt xuống sàn. Nghĩ chắc còn phải một khoảng thời gian nữa mới ra khỏi, điện thoại cũng không mang theo, để giết thời gian tôi đành bắt chuyện với người bên cạnh.
“Cô tên gì? Đến đây tìm ai sao?”
Cô gái kia cũng rất thân thiện trả lời tôi:
“Tôi tên Linh, còn cô?”
Tôi tuôn một tràng:
“Tôi tên Tuyền, tôi là thư ký của tổng giám đốc. Thang máy công ty không hay trục trặc vậy đâu, mong cô thông cảm.”
Tôi nghĩ dù sao cũng nên giữ hình tượng công ty một chút. Linh mỉm cười:
“Tôi không phải là khách hàng, cô không cần lo lắng.”
Tôi thở phào, hóa ra cô nàng này cũng biết dụng ý của tôi nữa đấy, đúng là thông minh mà. Lúc này nhìn kỹ mặt Linh tôi mới thấy quen quen. Tôi ngập ngừng:
“Có phải cô từng sống ở chung cư Hoa Thiên không?”
Linh ngạc nhiên, cô kề sát vào mặt tôi:
“Cậu là Jerry?”
Tôi vỗ tay cái bốp reo lên:
“Haha đúng rồi, tớ còn tưởng nhầm nữa đấy, sao bữa nay đẹp thế này?”
Hóa ra cô nàng là hàng xóm nhà bên cạnh tôi, lúc nhỏ hay làm phù dâu cho tôi nữa. Còn nhớ lúc đó biệt danh của tôi là Jerry còn ông chồng hờ của tôi là Tom, tại tôi hay bắt nạt anh ấy đấy mà. Thế giới này sao lại nhỏ bé đến vậy. Tôi tò mò:
“Mà cậu đến đây gặp ai vậy?”
Linh trả lời có chút gượng gạo:
“Bạn trai tớ.”
Tôi cười bí hiểm:
“Chà chà, có bạn trai rồi đấy!”
Cô ấy nói tiếp:
“Chúng tớ gặp nhau bên Mỹ, anh ấy tuy hơi lạnh lùng một chút nhưng rất thương tớ.”
Tôi cảm thấy đáng thương cho số phận của mình, sao ai cũng có người yêu rồi mà tôi còn đơn độc thế này. Chợt nhớ tới con số hai tư trên bảng điện tử, lại còn lạnh lùng, sống ở Mỹ. Tôi lắp bắp:
“Vậy… bạn trai của cậu là…”
Ngay lúc câu nói của tôi còn dang dở, thang máy đột ngột mở ra. Bên ngoài Phân Chim và mấy người nữa nhìn vào đầy lo lắng. Linh cầm túi xách chạy ào ra ôm chầm lấy Phân Chim. Tất cả mọi người đều sửng sốt, mà tên kia trông cũng có vẻ bất ngờ. Tôi dù đoán trước được mấy giây nhưng cũng cảm thấy có chút gì đó là lạ. Tôi đi ra ngoài, Trần Cao Duy thấy vậy liền chạy tới hỏi:
“Cô không sao chứ?”
Tôi cười cười:
“Không sao.”
Bên kia, Linh cũng đã buông Phân Chim ra. Quay sang bắt gặp ánh mắt có vẻ lo lắng của hắn, tôi cố nặn ra một nụ cười:
“Tổng giám đốc à, em nghĩ anh nên bảo trì thang máy thường xuyên hơn một chút được rồi.”
Nói xong câu đó, tôi thấy cổ họng khô khốc vội rảo bước về phía khác. Trần Cao Duy lăng xăng chạy theo sau.
Buổi chiều tan làm, tôi nghĩ chắc tổng giám đốc của tôi bận đón tiếp cô bạn gái kia nên nhờ Trần Cao Duy đưa về nhà. Nửa đường hắn gọi điện, không hiểu sao tôi thấy bực bội vô cùng, không thèm nghe điện thoại của hắn. Hắn gọi tổng cộng ba cuộc. Tôi tắt máy luôn. Trần Cao Duy có lẽ đã biết nhưng anh ta cũng không nói gì, đi được một đoạn anh ta ghé vào một tiệm kem mua cho tôi một hộp. Tôi cũng không để ý, uể oải nhận lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...