Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Bữa liên hoan trên biển này là tiệc đứng. Cả một vùng rộng lớn bật sáng đèn, chúng tôi tự mình chọn đồ ăn. Tôi thích mấy đồ nướng nhưng bọn họ chỉ có thịt sống, tôi đành cầm lấy hai xiên đi đến bếp. Vòng qua vòng lại mấy lần vẫn chẳng thấy kết quả đâu, tôi nản. Nhìn mấy người bên cạnh đã có đồ ăn thơm ngon, tôi thèm đến mức nuốt khan trong miệng. Tên Trần Cao Duy cũng cầm trên tay hai xiên, nhưng anh ta lại cho cô gái bên cạnh một xiên mất rồi. Tôi tiếc, đúng là đồ bạn bè dở người. Bấy lâu nay uổng công tôi nghĩ tốt cho tên đồng nghiệp chung sở thích này. Trần Cao Duy thấy tôi nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn thì vội chạy lại:
“Sao vậy?”
Tôi trả lời cộc lốc:
“Đói.”
Anh ta cười hì hì đưa tôi xiên thịt còn lại trên tay, rồi lấy hai xiên thịt chưa chín trên tay tôi:
“Đây, ăn trước đi, tôi nướng cho.”
Tôi cảm động, vỗ vai anh ta. Miếng thịt còn chưa vào tới miệng đã bị một người giật lấy. Tôi giận dữ quay lại. Tên Phân Chim đáng ghét, thản nhiên cầm lấy đồ ăn của tôi đưa lên miệng. Tôi trừng mắt:
“Tổng giám đốc à, đây là thức ăn của em mà!”
Hắn thản nhiên:
“Tôi đói.”
Anh đói tôi không đói chắc? Vấn đề khác có thể nhịn nhưng về đồ ăn thì đừng hòng chọc vào tôi, lại còn lúc tôi đang đói nữa. Tôi giật lại xiên thịt trên tay hắn:
“Anh đói thì tự đi làm mà ăn, đây là của em!”
Giọng tôi đanh lại ở hai chữ “của em”, vậy mà Phân Chim lại chẳng có phản ứng, tôi không để tâm tiếp tục xơi bữa tối của mình. Ăn xong, hắn đưa tôi một cốc nước cam. Tôi lườm hắn rồi cũng nhận lấy. Trong mắt hắn có vẻ cười cười.
Chúng tôi chơi thêm một lát nữa rồi về phòng, sáng mai về Đà Nẵng sớm. Vân nhìn tôi cười gian tà, tôi thấy là lạ. Chẳng lẽ ban nãy đi nướng đồ ăn bị dính gì đó lên mặt, nhìn lại trong gương vẫn thấy bình thường. Tôi gặng hỏi nó mãi, cuối cùng nó cũng thâm tình đáp lại:
“Lúc nãy mày và tổng giám đốc hôn nhau.”
“Cái gì?”
Tôi nhảy dựng lên, cái trò gì thế này, hắn hôn tôi hồi nào mà tôi không biết. Vân cười cười:
“Nụ hôn thịt nướng!”
Tôi gắt, tránh cho nó thôi lảm nhảm:
“Mày tỉnh lại đi cho tao, nói cái quỷ gì thế?”
Nó mơ màng:
“Thì nụ hôn gián tiếp qua xiên thịt đó!”
Tôi sặc, cái gì mà gián tiếp. Thấy cái mặt nghệt ra của tôi, nó giảng giải:
“Chẳng phải mày ăn đúng chỗ anh ấy cắn vào sao? Như vậy chẳng phải là hôn nhau gián tiếp thì còn là cái gì?”
Tôi lạy với cái lối suy nghĩ biến thái của nó, vội lắc lắc cái đầu:
“Mày đúng là khó chữa rồi!”
Tôi đang định đi ngủ chấm dứt cái đoạn hội thoại kinh người kia thì nó nói với thêm một câu:
“Lúc nãy tao thấy tổng giám đốc cười rất hạnh phúc.”
Tôi lên giường mà không thể chợp mắt nổi. Cái câu sau của nó khiến tôi suy nghĩ mãi, chẳng lẽ tổng giám đốc của bọn tôi biến thái đến thế. Ngẫm lại mấy hôm nay hắn toàn đi theo chăm sóc tôi, tôi cũng có hơi xiêu xiêu. Nghĩ đến lời mấy con bạn của tôi nói, tôi chảy mồ hôi lạnh. Lẽ nào hắn có ý với tôi thật?
Suy nghĩ vẩn vơ đến tận hai giờ sáng mới ngủ, tôi lên xe với đôi mắt gấu trúc. Lúc này Phân Chim chỉ ngồi một mình, tôi nghĩ tới việc hôm qua, lẳng lặng chuồn lại phía sau. Nhưng chưa qua khỏi cửa đã bị hắn gọi giật lại, đành ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn. Đi được một lúc cơn buồn ngủ kéo đến lại gục xuống vai hắn từ lúc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...