Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Sau cái lần ngồi ăn đầy kinh hoàng đó, tổng giám đốc lạnh lùng với tôi ra mặt còn Trần Cao Duy thì bỗng nhiên tốt bụng hẳn lên. Giờ tôi mới biết thì ra anh ta cũng là một kẻ cuồng Nhật Bản. Bởi vậy nên hai chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp. Thi thoảng lại vui vẻ cho tôi mượn mấy cuốn manga Nhật, tám chuyện với anh ta còn vui vẻ hơn gấp mấy lần mấy bà cô ở phòng kinh doanh kế bên. Sau giờ làm anh ta còn đề nghị chở tôi về nhà vì tiện đường, tôi sung sướng vì tiết kiệm được tiền lại còn không phải chen chúc khổ sở trên xe bus nên ngay lập tức đồng ý.
Hôm nay chúng tôi hẹn nhau đi ăn sushi. Trần Cao Duy bảo có một nhà hàng mới khai trương, được giảm giá không ít. Tôi cố làm cho xong hết việc, nghĩ tới việc được cắn một miếng sushi thì nước dãi lại chảy ra. Nhờ sự giúp đỡ của anh ta mà lần đầu tiên trong đời tôi tan ca đúng giờ. Tôi hớn hở đi vào phòng tổng giám đốc đưa tài liệu cho hắn. Có vẻ như hắn cũng ngạc nhiên vì tôi làm xong việc sớm, tôi nghĩ thầm: “Khinh thường nhau hả? Vì sự nghiệp sushi, tôi còn có thể làm nhiều hơn thế!”
Hắn đột nhiên hỏi tôi:
“Tối nay cô có bận không?”
Tôi chột dạ, đừng bảo là hắn bắt tôi làm thêm giờ đó nha! Tôi nuốt nước bọt:
“Tối nay em có hẹn rồi ạ!”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt sát thủ:
“Hẹn gì?”
“Duy rủ em đi ăn sushi ạ!”
Mặt Phân Chim biến sắc hoàn toàn, khuôn mặt đen lại như sắp nổi giận. Kỳ quái, chẳng lẽ chúng tôi đi không mời hắn nên hắn tức. “Tổng giám đốc của tôi ơi, anh có tiền thì cứ đi mấy chỗ sang trọng của anh, chui vào với chúng tôi đi mà làm gì? Nếu anh mà đi thì bữa ăn của tôi sẽ trở thành tiệc Hồng Môn mất!”
Giọng hắn trầm lại:
“Không làm thêm giờ sao?”
Biết ngay mà, kiểu người như hắn không ăn được thì đạp đổ. Không được, vì mấy miếng sushi mà lâu rồi tôi không đụng tới, tôi nhất định liều mạng đến cùng. Tôi dõng dạc trả lời hắn:
“Không ạ!”
“Tiền công gấp đôi?”
Tôi nuốt nước bọt, cái xã hội gì thế này, muốn dùng tiền ép tôi sao? Hắn nhìn tôi cười bí hiểm, không được , không thể để hắn đắc ý được. Tôi dứt khoát:
“Dù anh có cho em cả tháng lương em cũng không làm đâu ạ!”
Gương mặt Phân Chim đen lại đến nỗi không thể đen hơn, nhận thấy tín hiệu nguy hiểm trước mắt, tôi vội vã chào hắn rồi rút quân.
Lâu rồi không ra ngoài, hôm nay chui khỏi cái văn phòng ngột ngạt đó tôi tự nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng. Nhà hàng Nhật đó cũng không tệ, tôi ăn nhiều đến nỗi không thể nhét thêm được nữa. Chỉ tội cho Trần Cao Duy vì sửng sốt với khả năng ăn uống của tôi mà quên cả việc quan trọng nhất khi đến nhà hàng (việc ăn đó ạ ^^), lại còn ra vẻ nam nhân quân tử hào phóng trả hết tiền. Tôi cười gian xảo, tối nay đắc tội với tổng giám đốc đáng ghét kia đổi lấy một bữa ăn miễn phí cũng không tệ. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thể mắc nợ người ta, tôi liền mua hai cốc cà phê, chúng tôi đi dạo bên bờ sông một lúc rồi ra về. (mua cho người ta một cốc cà phê để trả một bữa ăn Nhật, mèo Tuyền, bà thật biết tính toán kaka)
Về đến nhà đã hơn chín giờ, vậy mà tôi chẳng thấy ông anh yêu quái ở đâu. Hỏi mẹ thì mẹ bảo anh đi gặp bạn rồi. Tôi thật sửng sốt. Ông anh quái dị của tôi suốt ngày chỉ biết đến nghiên cứu cái thứ gì gì đó, ngay cả chủ nhật cũng chưa bao giờ rời khỏi nhà. Bạn bè thì đã xa lánh từ lâu, bạn gái thì chưa bao giờ có. Vậy mà bây giờ lại đi gặp bạn, tôi lắc lắc cái đầu, ông anh tôi cũng bắt đầu “phá kén” rồi đấy.
Lúc tôi lên facebook chat cùng lũ bạn thì ông anh tôi lò dò đi vào phòng.
“Tuyền!”
“Hử?”-Tôi lơ đãng đáp lại.
“Em có bạn trai chưa?”
Tôi sặc, dừng ngay động tác lại. Ông anh của tôi hôm nay quả thực có vấn đề. Lại còn chăm chú đến vậy nữa. Tôi thở dài:
“Anh thế nào thì em thế ấy!”
Nghe ra thì thật cảm động, anh em chúng tôi thật là hoàn cảnh tương đồng.
“Đi làm ra sao?”
Chuyển chủ đề rồi đấy, tôi trả lời bâng quơ tiếp tục gõ gõ bàn phím.
“Thì cũng vậy thôi!”
“Ông chủ thế nào?”
Nghĩ đến tên Phân Chim đáng ghét kia tôi lại tức. Đã bóc lột sức lao động của tôi lại còn ngang nhiên cướp tiền để uống cà phê của tôi nữa. Thấy có người để xả giận, tôi tuôn luôn một tràng:
“Hắn à! Tên tư sản thối tha của xã hội cộng sản. Đã gian xảo lại còn thích hành hạ người khác. Thích sử dụng đồ của công ty hơn là dùng đồ của mình. Đã vậy lúc nào mặt cũng kiêu ngạo ra vẻ ta đây nhiều tiền lắm!”
Nói xong một tràng tôi mới ngẩng đầu lên nhìn ông anh của tôi. Kỳ lạ, sao lại ra vẻ trầm tư như vậy. Tôi huơ huơ tay:
“Sao vậy? Anh đang lo cho em sao? Yên tâm đi, em là ai kia chứ! Hắn mà dám lằng nhằng em ột cước rồi đá vào thùng rác là xong!”
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, ông anh yêu quái của tôi chỉ thở dài:
“Anh là lo cho cậu ta!”
Tôi đứng họng toàn tập, anh hai à có cần thể hiện lòng thương người tới mức đó không? Tôi nuốt nuốt nước miếng quay lại với cái laptop của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...