Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Hôm nay Tổng giám đốc bảo công ty có ký một hợp đồng quan trọng, từ hai giờ chiều tôi đã bị tên Phân Chim đáng ghét kia kéo ra ngoài. Kỳ lạ, ai lại muốn ký hợp đồng vào giờ này. Theo như trên ti vi thì vẫn là đến buổi tối bàn việc rồi ăn cơm phải không nhỉ? Tuy đi ra ngoài có hơi mệt một chút nhưng bù lại buổi tối tôi lại được ăn no, nghĩ tới một bàn đầy thức ăn là tôi lại chảy nước miếng. Tôi chưa đi bàn công việc với hắn lần nào. Lúc nào cũng phải ở lại làm cho hết việc, lết xác được về đến nhà cũng là may mắn lắm rồi. Mấy cơ hội tốt kia toàn bị Trần Cao Duy chiếm lấy. Tôi thật ức chế, hôm nay có cơ hội thể hiện không hăng hái sao được. Vậy là mặc kệ trời nắng gay gắt, tôi sửa sang lại áo quần một chút rồi hớn hở theo tổng giám đốc Phân Chim ra ngoài.
Hôm nay tổng giám đốc của tôi có vẻ kỳ lạ. Trần Cao Duy không lái xe cũng chẳng đi theo chúng tôi mà hắn lại tự mình làm tài xế. Cũng không phải xe công vụ thường ngày mà là một chiếc Range Rover màu bạc. Đúng là kẻ có tiền có khác. Tôi nuốt nước bọt, nghĩ đến mình bao giờ mới mua được một chiếc Liberty đây.
Kỳ lạ hơn hắn lại đưa tôi đến trung tâm mua sắm. Hí hí, chẳng lẽ giống mấy tình tiết trong phim Hàn, ông chủ đưa nhân viên đi mua sắm, chọn toàn đồ cao cấp đắt tiền rồi dẫn tới một vũ hội sang trọng hùng hồn tuyên bố tôi là bạn gái anh ta. Tôi sướng run người không kìm được quay sang nhìn hắn cười e thẹn. Không biết có phải tại nụ cười e thẹn của tôi khiến hắn buồn nôn không mà ngay lập tức hắn bước đi nhanh hơn bỏ tôi một đoạn khá xa. Tôi thở dài tự nhủ: “Sau này sửa đi nụ cười là okie rồi!”
Nhưng mọi chuyện có vẻ vượt quá tầm kiểm soát của tôi thì phải. Đến trung tâm mua sắm, hắn đi thẳng lên quầy bán đồ cho nam. Mấy bộ vest trong cửa hàng cũng thật đẹp, tôi nghĩ nếu khoác lên người hắn thì chắc còn đẹp hơn mấy con ma nơ canh kia. Hắn bảo tôi chọn mấy bộ, tôi sung sướng. Đến lúc nhờ con mắt thẫm mỹ của tôi rồi đấy. Tôi chỉ, nhân viên lấy, hắn trả tiền. Cảm giác thật giống như bà hoàng. Tôi cảm thấy lạ vì sao hắn mãi vẫn chưa chịu mua đồ cho tôi, sau lại tự an ủi chắc hắn ngại, đợi khi mua xong cho hắn rồi sẽ đến lượt tôi thôi. Nhưng tôi nhầm, hắn sau khi chọn xong áo lại đi chọn giày dép, đồng hồ. Mà mấy túi đồ kia cũng không hề nể nang bắt tôi xách hết, hắn thong dong đi trước còn tôi lỉnh kỉnh tay xách nách mang đi theo hắn. Mấy chị nhân viên ban đầu còn tỏ ra ngưỡng mộ tôi bây giờ lại trưng ra ánh mắt thông cảm. Tôi chợt nhận ra mình đã suy nghĩ quá xa (lệ chảy hai hàng T_T). Đến năm giờ chiều, cuộc hành xác chính thức kết thúc. Tôi tức, cự nự với hắn:
“Tổng giám đốc, có phải là đã lạm dụng quyền hành rồi không?”
Hắn nheo mắt nhìn tôi nguy hiểm:
“Lạm dụng quyền hành?”
Tôi gật lấy gật để:
“Chính xác ạ, em là thư ký chứ có phải giúp việc của anh đâu!”
Hắn nhìn tôi một lượt rồi chậm rãi nói:
“Thư ký chẳng phải là lo hết mọi việc cho sếp cảm thấy thoải mái sao?”
Tôi rùng mình, cái quy định quái quỷ kia từ đâu mà có vậy. Được, với một kẻ vừa chân ướt chân ráo bước vào cuộc sống của người đi làm như tôi, thiếu kinh nghiệm không đấu lại hắn, tôi chịu, nhưng tôi không thể nhịn nhục được nữa. Tôi hắng giọng:
“Được, coi như là làm việc. Bây giờ đã qua giờ hành chính, em tan làm được chưa?”
Hắn nhếch môi:
“Không tăng ca sao?”
Tôi gằn lên từng tiếng:
“Không tăng ca!”- Rồi hùng hổ giao hết mọi thứ lại cho hắn, hắn thở dài một hơi. Ngay khi tôi định bỏ đi bằng một dáng vẻ hùng hồn nhất thì hắn lại thốt ra một câu khiến tôi khựng lại.
“Vốn định mời cô đi ăn mà…”
Tôi quên đi cục tức lúc nãy, vội chạy lại về phía hắn, mắt sáng rực:
“Tổng giám đốc, anh vừa nói sao?”
Hắn cố nhịn cười, khoát tay:
“Thấy cô vất vả cả buổi, tôi vốn định mời cô một bữa nhưng cô đã từ chối thì thôi vậy!”
Tôi bỏ hết lòng tự tôn, vẫy đuôi chạy theo hắn:
“Tổng giám đốc, chỉ là nói đùa, nói đùa thôi! Lòng tốt của anh em nào không dám nhận!”
Hắn mỉm cười nhìn về mấy cái túi trên tay, tôi hiểu ý liền chạy tới cầm hết đồ cho hắn. Hắn mỉm cười hài lòng bước xuống bãi đỗ xe. Nhìn thấy vẻ cao ngạo phía trước tôi thật muốn đạp cho hắn một phát nhưng nghĩ lại đã vất vả một buổi chiều không thể không nhận tiền công được. Tôi nhịn, nghĩ tới khi đến nhà hàng nhất định sẽ gọi mấy món thật đắt cho hắn biết mùi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...