Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ

Edit: Mèo Chè

Việt An không phản ứng quá chậm, sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, cậu lại dùng sức cọ vào ngực Quý Tu Quân.

Nguyên soái Quý nâng cái mông nhỏ xù lông mềm mại của mèo nhà anh, đi vào phòng treo quân trang Việt An cởi ra quăng tùm lum vào tủ quần áo, sau đó anh nhấn nút xử lý, đóng cửa mang mèo đến phòng làm việc.

Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Việt An.

Trước khi đi Việt An không đóng quang não.

Quý Tu Quân đi vào phòng làm việc, nhìn thấy phía đối diện diện là một đống tư liệu chiến tích chi chi chít chít và hình chiếu 3D quảng trường hành tinh quê hương G11 của anh.

Trong hình chiếu có mấy chấm đỏ, Quý Tu Quân nhìn lướt qua, phát hiện mấy chấm kia là chỗ quân tự do ẩn nấp.

Quý Tu Quân đi tới cửa phòng làm việc, thấy trên bàn Việt An bày không ít đồ án được vẽ hơi xấu đặt lung tung, thoạt nhìn mấy đồ án này loạn thất bát tao nhưng mơ hồ có một chút quy luật.

Với cái đầu trừ ăn và chơi thì luôn lười nghĩ nhiều thêm của Việt An, những đồ án này đã khá phức tạp với cậu rồi, trên đồ án có vài chú thích đi kèm không phải ngôn ngữ Đế quốc Sintes.

Quý Tu Quân cẩn thận ôm bé mèo dụi tới dụi lui trong ngực, cảm thấy mấy thứ này thật quen mắt.

Anh tiện tay gạt mấy tờ giấy bên trên ra, thấy được mấy tờ bị đè ở dưới cùng, trên đó chính là cách điều động mà Việt An dùng làm ví dụ mẫu cho các Quân đoàn trưởng xem.

Quý Tu Quân rút ra một tờ trong đống đó, nhìn một lát, vẫn thấy kiểu chữ trên giấy hơi quen thuộc.

Tới khi Việt An tỉnh táo lại, Quý Tu Quân đã bắt đầu tìm đọc tài liệu phát triển chữ viết.

Cục Lông Nhỏ màu trắng sữa gác đầu trên cổ áo khoác quân trang của Nguyên soái, móng vuốt hơi xoè bám vào phần áo trước ngực Quý Tu Quân, hai chân sau thò ra khỏi áo giẫm trên bàn tay anh.

Việt An cẩn thận thu lại móng vuốt quá mức sắc bén, cậu nhích tới ngực Quý Tu Quân ngửi ngửi, xác định không có chút xíu mùi tanh nào, tức là không vô tình làm Quý Tu Quân bị thương thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Quý Tu Quân không phát hiện Việt An đã tỉnh.

Anh vẫn đang tra lịch sử phát triển chữ viết.

Thuận tiện xác định Việt An ở Trái Đất vào thời kỳ nào, năm nào, quốc tịch ở đâu.

Việt An ngửa đầu nhìn cằm Quý Tu Quân, hai chân trước đặt trên ngực anh rồi quay đầu nhìn qua tư liệu anh đang tìm đọc, hai chân khẽ co lại giẫm đến giẫm đi trước ngực anh theo bản năng.

Quý Tu Quân hơi dừng lại rồi cúi đầu xuống.

“Mieo.” Việt An ngẩng đầu lên, kêu một tiếng mềm mại.

“Sao chịu nhìn anh rồi?” Quý Tu Quân mặt không đổi sắc nắm hai chân nhỏ đang massage của Việt An, ôm cậu từ trong cổ áo khoác ra.

“Mẻo.” Việt An tiến tới cọ cọ cằm anh.

“Anh nghe không hiểu.” Nguyên soái Quý nói xong thì đặt Việt An lên bàn, còn tiện tay bóp bóp móng vuốt nhỏ múp múp sạch sẽ: “Đi thay quần áo, có chuyện quan trọng.”


Việt An lắc đuôi, quay đầu chui vào trong ngăn kéo ngậm quân trang ra rồi nện chân nhỏ lôi đồ vào phòng nghỉ.

Quân Tu Quân dõi mắt theo mèo nhà anh, sau đó rũ mắt xuống chỉnh sửa sơ tư liệu ghi chép hội nghị lúc nãy, chuẩn bị chờ Việt An ra thì anh sẽ nói với cậu chỗ cần phải chú ý.

Việt An ở trong phòng nghỉ, cậu đứng trước cái kính to chạm đất trong phòng, bắt đầu chăm chú suy nghĩ cậu nên dùng vẻ mặt gì khi nhìn Quý Tu Quân.

Khác với mặt mèo không thể làm quá nhiều biểu cảm, Việt An đã được phu nhân Ali dạy cách biểu đạt cảm xúc của loài người, tình cảm của cậu khá phóng khoáng —— nhất là lúc ở trước mặt Quý Tu Quân.

Việt An nhìn bản thân trong gương, sau đó cậu dùng lực chà chà mặt rồi vỗ “bốp bốp” hai cái, phấn chấn đi ra ngoài.

Đại khái là người có cảm xúc sinh động đều nhịn không được nở nụ cười khi nhìn thấy người thân gần gũi, Việt An cũng giống như thế.

Từ khi Việt An học xong cách quản lý biểu đạt cảm xúc từ chỗ phu nhân Ali thì mặt cậu luôn mang theo một chút ý cười.

Có lẽ chính cậu cũng không biết điều này, biểu hiện cũng không quá rõ ràng, nhưng Quý Tu Quân lại nhìn ra.

Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp luôn lộ ra nụ cười làm tim người ta đập bình bịch khi nhìn thấy người quen.

À tất nhiên là người quen bao gồm Nguyên soái Kevin, phu nhân Ali, mấy vị Quân đoàn trưởng và Quý Tu Quân.

Mặc dù Nguyên soái Quý rất muốn bản thân là người đặc biệt nhất nhưng thực tế là không phải thế.

Miễn cưỡng mà nói, vì sao Nguyên soái Quý cảm thấy bản thân là người đặc biệt với Việt An, thì là vì mèo của anh thỉnh thoảng sẽ cáu kỉnh với anh.

Việt An chưa từng cáu với người ngoài, trừ Quý Tu Quân.

Nguyên soái Quý không biết đây có tính là Việt An phân biệt giữa anh và người khác, tượng trưng cho địa vị đặc biệt trong lòng cậu hay không.

Nhưng tạm thời Quý Tu Quân vẫn cho là như thế.

“Đến đây.” Quý Tu Quân vẫy vẫy tay gọi Việt An tới.

Việt An hấp tấp chạy qua, không hề có chút ngạo kiều mà một con mèo nên có.

Quý Tu Quân đã đặt sẵn một cái ghế cho cậu.

“Về việc phục kích lần trước…”

“À.” Việt An vừa mới ngồi xuống thì đã nghe Quý Tu Quân nói câu này, cậu lại đứng lên chạy đến bàn làm việc cầm quang não hình mèo và đống tư liệu vẽ tay tới.

“Mấy quân tự do kia, vị trí phân bố phục kích lần trước tạo thành một khốn trận.” Cậu ngồi xuống bên cạnh Quý Tu Quân, cậu vừa nói vừa kiếm hình cậu vẽ trong đống trận pháp.

Quý Tu Quân hơi khựng lại nhưng không lộ vẻ kinh ngạc.

Lúc quân nghị, khi Quân đoàn trưởng số 1 nói rằng cách bày binh bố trận Việt An dạy họ rất giống cách của tham mưu thần bí quân tự do, Quý Tu Quân đã lờ mờ đoán ra được.

Khác với Quân đoàn trưởng số 1 hơi kiêng kị, Quý Tu Quân chưa bao giờ nghi ngờ Việt An.


Việt An đã cứu mạng anh, cứu tận hai lần, cậu còn giúp đỡ và chăm sóc anh rất nhiều.

Không nói đến những chuyện khác, Việt An cứu anh hai lần, còn thẳng thắn nói ra nhiều bí mật của cậu như thế, Quý Tu Quân tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Việt An.

Thứ “tin tưởng” này phải tới từ hai phía, nhất là đối với Việt An có bản năng của dã thú.

Ngay cả loài người còn nhạy bén với cảm xúc của người khác và nguy hiểm, nói chi dã thú có yếu tố bản năng mạnh hơn loài người không biết bao nhiêu lần.

Tất nhiên là anh không nói Việt An là dã thú.

Anh chỉ nói là Việt An có bản năng mong muốn sự tin tưởng mạnh hơn loài người nhiều.

Bạn có tin tưởng không, tin tới mức nào, Việt An có thể cảm nhận rõ tất cả.

Cũng như thế, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, chỉ cần trong phạm vi hiểu biết, Việt An cảm thấy cậu có thể làm được thì cậu sẽ trực tiếp đi làm.

Ví dụ như một thân một mèo chạy tới đại náo Bộ Nghiên cứu Khoa học, ví dụ như dạo chợ đen một mình, ví dụ như chỉ vì một câu của anh mà trực tiếp biến thành người…

Lại ví dụ như đi theo anh đánh trận, còn không giữ lại chút nào dạy những cách bày trận bày binh đặc thù cho các Quân đoàn trưởng.

Quý Tu Quân biết rõ mèo nhỏ Việt An trừ ăn ra thì chỉ uể oải nằm ườn dưới ánh nắng phơi bụng lại tình nguyện cần cù vất vả động cái não nhỏ không phải vì suy nghĩ cho Đế quốc Sintes.

Mà là vì cậu tin tưởng anh, muốn giúp anh một chút.

Lúc Việt An ở hình người, cậu không biết cách che giấu cảm xúc, còn ở trước mặt Quý Tu Quân là biết gì nói nấy.

Giống như Quý Tu Quân cảm thấy anh thua thiệt Việt An quá nhiều nên phải cố gắng bù đắp, Việt An cũng cảm thấy cậu chiếm lợi lớn từ Quý Tu Quân nên muốn giúp đỡ nhiều hơn.

Cho nên Quý Tu Quân chỉ cần đưa ra vấn đề, cậu biết là sẽ nói ra hết.

Quý Tu Quân cũng thế, chỉ cần Việt An muốn, anh sẽ nghĩ cách mang đến cho Việt An.

Loại quan hệ song phương không giữ lại chút nào này làm Nguyên soái Quý cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Đây là một cảm giác tin cậy và ỷ lại làm cho người ta không thể không động tâm.

Cho nên anh không nhịn được muốn tiến thêm một bước.

Mặc dù một bước này vì thẩm mỹ khác biệt mà bị xấu cự.

Quý Tu Quân nghĩ đến đây thì vô thức vươn tay sờ mặt bản thân.

Việt An vất vả tìm được bản vẽ trận pháp, vừa quay đầu đã thấy Quý Tu Quân đang xoa mặt.

Cậu ngẩn người, lập tức hơi khẩn trương: “Mặt anh bị sao thế? Lúc trước tôi sơ ý cào trúng anh à?”


“Không phải.” Quý Tu Quân lắc đầu, anh nhìn vào mắt Việt An rồi thả tay xuống, ngồi thẳng hỏi: “Xấu?”

Việt An: …

Sao anh còn để ý chuyện này vậy.

Bị chê hơn một tuần, không để ý mới lạ đó.

Việt An nghiêm mặt: “Không xấu.”

Quý Tu Quân khẽ gật đầu, không biết anh tin hay không tin nữa.

“Thật sự không xấu mà.” Việt An nhắc lại.

Quý Tu Quân im lặng nhìn cậu.

Lúc trước em không nói như vậy.

“Thật đó.” Việt An vươn hai tay vỗ mặt Quý Tu Quân: “Đẹp trai thật mà.”

Vỗ xong cậu dừng lại hai giây rồi bổ sung thêm: “Anh là tình nhân trong mộng của 1000 tỷ thiếu nữ, không xấu.”

Quý Tu Quân nghe thế, hình như đã bị thuyết phục, anh dời mắt sang tờ giấy trong tay Việt An.

Việt An biết nghe lời phải, đưa tờ giấy trong tay cho anh.

“Trận pháp của tên kia bày ra dựa trên vị trí của quảng trường, bởi vì trong nhà anh có một lượng lớn tinh thạch năng lượng nên chúng dứt khoát lợi dụng nơi đó làm mắt trận.”

Quý Tu Quân trả tờ giấy cho Việt An.

Người tin vào khoa học như anh không hiểu thứ huyền học này.

“Đây là bản chính xác và đầy đủ.” Việt An nói rồi tìm một tờ giấy vẽ chi chít trong đống giấy vẽ trận pháp: “Cái này là trận pháp đầy đủ của cái gã dùng trong chiến dịch lần thứ hai, cái này là của lần thứ năm, còn cái này…”

Việt An lật ra tất cả những trận pháp mà cậu còn nhớ, còn mô phỏng một lần trên sa bàn vũ trụ.

Quý Tu Quân nhìn sa bàn rồi hỏi: “Kết luận?”

“Kết luận là tham mưu thần bí kia chắc là một người may mắn trùng hợp nhặt được một tàn sách về pháp trận.”

Việt An nói rồi tặc lưỡi: “Tiên tri kia hẳn đã thức tỉnh một thiên phú nào đó hoặc là hậu duệ của một tiên nhân đã học xong bói toán xem tinh tượng —— nhưng điều kiện tiên quyết là nơi này phải là tiên giới.”

Tư chất của hậu nhân thần tiên luôn cao hơn so với người bình thường, nếu gặp may hay kỳ ngộ gì đó, một lần nữa đi lên con đường tu hành không phải chuyện gì khó.

“Ừm…” Việt An lại suy nghĩ một lúc lâu: “Nhưng khả năng lớn nhất là hai người này là một.”

Quý Tu Quân dừng lại: “Tại sao?”

“Tiết lộ thiên cơ sẽ bị báo ứng, tham mưu kia không thường xuất hiện, chắc là vì đánh xong một trận sẽ bị phản phệ phải đi tịnh dưỡng.”

Đây cũng là lý do vì sao Việt An cảm thấy tên này là gà nhỏ.

Một phần là vì trận pháp không đầy đủ, một phần là vì tên này bói toán xem tinh tượng thì thôi đi, xem xong còn có gan lợi dụng thiên cơ thấy được để gây chuyện.


Theo lý thuyết, ngày xưa ai học bói toán xem tinh tượng không nhịn được lộ ra quẻ tượng chi tiết cho người khác đều không có kết cục tốt.

Nói như thế, người ta chỉ có thể gắng gượng nói một câu gần đây bạn có số đào hoa hay hoạ sát thân gì đó mà thôi.

Nếu nói kỹ, sau khi nói không bao lâu sẽ gặp ngay báo ứng ở hiện thế, lộ nhiều lần thì không chết cũng rớt một lớp da.

Nếu lộ ra bí mật lớn liên quan đến tương lai thì không cần thương lượng, chân trước vừa nói xong chân sau đã bị một tia sét ầm ầm giáng xuống giật cho thành bụi.

Có một tí não thì cơ bản sẽ không chạy tới quân đội làm tham mưu.

Chuyện này khác muốn tìm chết chỗ nào chứ?

“Nhưng tôi không hiểu vì sao chúng lại nhắm vào tôi?” Việt An rất buồn bực: “Xem như vì tôi là mèo chín đuôi đi, nhưng sao chúng biết tôi thật sự là mèo chín đuôi chứ?”

Quý Tu Quân nghĩ nghĩ suy đoán: “… Bói toán?”

“Không có ngày sinh tháng đẻ, cũng không có môi giới liên quan với tôi, không bốc được.” Việt An khổ đại cừu thâm nhìn mấy tờ giấy vẽ trận pháp: “Tính tuyến đường hành quân gì đó, chúng có thể xem tinh tượng là biết khái quát, tôi cũng không lạ.”

Quý Tu Quân quay đầu nhìn thoáng qua vũ trụ mênh mông đầy sao ngoài cửa sổ.

Sau đó hình như anh bỗng nhận ra điều gì đó, môi hơi mím: “Chắc là vì chúng xác nhận em sử dụng pháp thuật.”

Dao động năng lượng của pháp thuật rất đặc biệt và cuồng bạo, dữ dội giống như một lượng lớn tinh thạch năng lượng cùng nổ tung vậy.

Khi quét sạch chiến trường sau hậu chiến đều phải cực kỳ cẩn thận —— cho nên ngay từ đầu Quý Tu Quân mới nói đây là vũ khí bí mật mới phát triển, che giấu cho Việt An.

Nhưng không ai ngờ trên đời lại có người có thể nhận ra dao động năng lượng đặc biệt này!

“Vậy cũng có thể là mèo yêu bình thường mà!” Việt An phản bác.

“Không.” Quý Tu Quân lật tài liệu quân nghị ra: “Em xem phần này.”

Việt An liếc mắt thấy ngay đằng sau lý do vì sao muốn bắt cậu ghi mấy chữ “phục hưng vũ trụ, cứu vớt loài người.”

Xây dựng trên điều kiện tiên quyết Việt An là mèo chín đuôi, Quý Tu Quân thoáng có một tia linh cảm.

Anh trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn hỏi Việt An trước: “Em thấy thế nào?”

“…” Việt An nhìn hàng chữ kia suy nghĩ nửa ngày: “Dùng mắt nhìn?”

Quý Tu Quân: …

Quý Tu Quân không nói một lời nhìn Việt An một lúc lâu.

“Anh giả sử vũ trụ hiện tại thật sự là tiên giới…” Ngón tay Quý Tu Quân nhẹ nhàng chỉ chỉ hai chữ “phục hưng”: “Có lẽ bọn chúng muốn bắt em, sau đó cầu nguyện phục hưng tiên giới.”

Việt An: …

Việt An:???

Đám người này quá xem trọng bản meo meo rồi đúng không?

Cầu nguyện cũng phải theo tiêu chuẩn cơ bản biết không?

Nếu trẫm trâu bò như thế sao mấy người không cầu nguyện thế giới hoà bình luôn đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui