Trận chấn động này làm cho tất cả mọi người đều hơi giật mình.
Vừa mới chỉ hướng cho binh sĩ xong, Quý Tu Quân nhìn thấy hai người một mèo bên cạnh chiếc xe màu hồng phấn thì ngừng lại, sau đó ôm mèo vào trong ngực mình bịt tai lại, ngẩng đầu, cùng Nguyên soái Kevin liếc nhau một cái.
Lúc anh định nói gì đó, mặt đất dưới chân lại rung lắc.
Lần này bọn họ nghe cực kỳ rõ tiếng nổ trầm đục từ dưới lòng đất.
Nguyên soái Kevin không có chút do dự: “Cậu đi xuống dưới, tôi đưa Hoàng đế trở về.”
(*) Đang ở bên ngoài nên xưng hô của hai người cũng thay đổi.
“Việt An đi theo tôi.” Quý Tu Quân cúi đầu nhìn bé mèo trong ngực anh.
Việt An ngửa đầu, liếm liếm cái mũi nhỏ, kêu một tiếng mềm nhũn: “Meo.”
Nguyên soái Kevin thấy vậy, cũng không định dắt người đi một vòng trước mặt truyền thông, mà ôm Tiểu Hoàng đế vẫn còn đang khóc đi lên chiếc xe màu hồng đậm kia của Việt An.
—— Ông không thể dắt Tiểu Hoàng đế đi dạo một vòng dưới mí mắt của đám truyền thông nghe tiếng mà đến ở ngoài kia được, ai biết ngày mai tin tức đã biến thành cái quái gì rồi, thời điểm này có xe của người nhà, tất nhiên là phải trực tiếp lái đi.
Việt An nhìn hành động của Nguyên soái Kevin, mèo con mờ mịt, một giây sau đã giơ chân điên cuồng đập ngực Quý Tu Quân, chân kia chỉ vào thùng hàng trong xe kêu meo meo gấp gáp.
Quý Tu Quân nhìn thoáng qua thùng hàng, ngẩng đầu nhìn nhìn Nguyên soái Kevin.
Nguyên soái Kevin nhìn Việt An rồi lại nhìn thùng hàng, một giây sau đã hiểu, ông lập tức khẽ gật đầu.
Hai người vạn phần ăn ý, một người ôm mèo quay đầu rời đi, một người xách tiểu Hoàng đế nhanh chóng lái xe rút lui.
Tất nhiên sự phân chia này là có lý do.
Vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra ở bên dưới, vì lý do an toàn và xét tới các mặt như tố chất thân thể, đẳng cấp gene và sức chiến đấu thì Quý Tu Quân mạnh hơn người thường gấp mấy lần nên phải đi xem tình hình.
Cùng đi với Quý Tu Quân là Việt An có tố chất thân thể không thua kém anh, một người một mèo giúp đỡ nhau cũng có thể phối hợp với nhau.
Quan trọng nhất chính là tiểu Hoàng đế cực kỳ ngoan trước mặt Nguyên soái Kevin vì y rất sợ ông, một câu cũng không dám nói nhiều.
—— Muốn biết nguyên nhân cụ thể thì phải ngược dòng thời gian về lúc y vừa đăng cơ, Nguyên soái Kevin thường dùng vẻ mặt “hận rèn sắt không thành thép” dạy dỗ y.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân y càng tình nguyện nghiêng về phía Quý Tu Quân không bao giờ quản thúc y.
“Ban Kỹ thuật?” Quý Tu Quân đến gần cổng vào chợ đêm, quay đầu hỏi binh sĩ canh cổng.
Trong ngực anh là một cái đầu nhỏ màu trắng đang dựng thẳng tai đầy cảnh giác, hai cái móng vuốt nhỏ trắng muốt đè lên tay áo quân trang màu đen của Quý Tu Quân. Mèo nhỏ ngửa đầu ngửi ngửi không khí tràn đầy bụi bặm ở xung quanh.
Binh sĩ ở lại đều là lính dưới trướng Nguyên soái Kevin, cho dù bọn họ cảm thấy hơi khó chịu vì Quý Tu Quân đột ngột đứng ra chỉ huy, nhưng vì thiên tính của quân nhân nên họ vẫn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.
“Báo cáo Nguyên soái Quý, đây là một vụ nổ bình thường, nguồn nổ ở dưới lòng đất, cách mặt đất khoảng 120m, tất cả các thang máy đều bị hỏng.”
“Có binh lính nào xuống dưới không?”
“Thưa Nguyên soái, không có!”
Quý Tu Quân khẽ gật đầu, lưu loát đá bay một cửa thang máy đang đóng chặt.
Khói bốc lên dày đặc từ dưới thang máy, vô cùng vắng vẻ, hiển nhiên là thang máy ở bên dưới đã bị nổ hư.
Việt An đang chuyên tâm ngửi ngửi mùi không tầm thường trong không khí, bị khói đặc làm cho hắt xì một cái, cái đầu nhỏ lắc lắc, lại hắt xì thêm cái nữa.
Binh sĩ Ban Kỹ thuật đứng bên cạnh nhanh chóng đưa anh miếng dán dưỡng khí và máy truyền tin định vị. Quý Tu Quân cúi đầu nhìn nhìn Việt An đang ủi đến ủi đi trong ngực mình, anh lắc lắc miếng dán dưỡng khí trong tay về phía cậu.
“Méo!” Việt An lui về sau trốn, dùng một chân đẩy tay của anh ra đầy ghét bỏ.
Nguyên soái Quý – bị ghét bỏ – từ bỏ suy nghĩ dán một miếng dán dưỡng khí cho mèo nhà mình, anh tự mình dán xong, đi đến cánh cửa khói bụi bốc lên cuồn cuộn ở bên cạnh rồi nói: “Đi xuống.”
Việt An “méo” một tiếng, bốn chân gắt gao ôm chặt áo khoác của Quý Tu Quân.
Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều binh sĩ, Nguyên soái Quý không chút nao núng, trực tiếp thả người nhảy xuống chỗ bốc khói dày đặc!
Không bao lâu sau các binh sĩ ở phía trên nghe được tiếng một vật nặng rơi xuống ầm vang, tiếp theo là tiếng động một thứ gì đó bị bạo lực phá vỡ.
Coi như bọn họ đã nghe qua rất nhiều lời đồn về tố chất thân thể mạnh đến mức không giống một con người của Quý Tu Quân, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, vẫn không chấn động bằng.
Trừ các dụng cụ âm thanh đang hoạt động, những binh sĩ ở bên trên tận mắt nhìn thấy Quý Tu Quân trực tiếp nhảy xuống nơi có độ cao 100m đều yên tĩnh.
Một Thượng tá chỉ huy phản ứng kịp, nhìn một vòng mặt các đồng đội tràn đầy rung động ở xung quanh, cao giọng nói: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Tranh thủ thời gian làm việc đi, chẳng lẽ lại để một mình Nguyên soái Quý làm xong tất cả mọi chuyện sao? Có mất mặt hay không!”
Một câu đánh thức tất cả mọi người, các binh sĩ vẫn luôn im lặng giữ vẻ mặt rung động bắt đầu nhao nhao nhanh chóng hành động.
Bụi mù nóng hổi không ngừng tràn ra ngoài, mấy lối ra khác cũng bị phá một cách bạo lực, truyền thông cùng với quần chúng ăn dưa vây thành vòng tròn ở bên ngoài trung tâm thương mại đều thấy được làn khói bốc lên cuồn cuộn và dày đặc.
Quân đoàn trưởng số 1 bị truyền thông vây quanh, hắn hơi suy nghĩ cũng đoán được chợ đêm đã xảy ra chuyện.
Hắn ngậm chặt miệng, mặc cho truyền thông kích động hỏi thất hỏi bát không thôi, hắn vẫn bày ra dáng vẻ tui rất dễ nói chuyện nhưng lại sống chết không chịu mở miệng tiếp.
Quý Tu Quân bế mèo của anh đi vào trong chợ đêm, vụ nổ đột ngột phát sinh làm cho thị trường ngầm vẫn luôn ẩn giấu này lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Bởi vì miếng dán dưỡng khí là vật dụng cực kỳ phổ biến trong đời sống hàng ngày, cho nên bây giờ rất ít người chết vì ngạt thở trong hoả hoạn.
Nên trong một mảng khói dày đặc, những người đang giao dịch trong chợ đêm đều nhân cơ hội này đục nước béo cò, ngày trước bọn họ vẫn luôn không dám đụng vào cửa hàng cỡ trung và cỡ lớn, bây giờ tất cả đều bị cướp sạch.
Nhưng lúc đám người này ôm chiến lợi phẩm tranh giành chen lấn nhau chuẩn bị rời đi, họ mới hoảng sợ phát hiện tất cả các thang máy đều bị nổ banh.
Chợ đêm đề phòng bị các thiết bị máy móc tìm thấy sự tồn tại, toàn bộ thị trường được bao bọc bởi các vật liệu quý hiếm che chắn các loại tín hiệu, ngoài những thang máy kia ra thì cũng không còn cách sơ tán khẩn cấp khác nữa.
Những người ở đây trực tiếp bị bắt toàn bộ, một người cũng chạy không thoát.
Sau khi chợ đêm bị nổ tạo thành mấy cái hố, mạng lưới được che giấu hoàn hảo bị thủng mấy lỗ, đủ để người của Ban kỹ thuật miễn cưỡng nhìn trộm hoàn cảnh ở bên dưới.
“Điểm nổ đầu tiên ở phía đông, cách ngài hai con đường. Bây giờ ngài rẽ trái, đi thêm 100m, là cửa hàng thứ ba ở bên tay trái.”
Quý Tu Quân đi theo chỉ dẫn trong bộ đàm đến mục tiêu.
Đáng tiếc là cửa hàng này đã bị nổ banh đến mức thay đổi hoàn toàn, toàn bộ đường đi đều chịu ảnh hưởng, trung tâm vụ nổ cơ hồ đã bị nổ thành bọt biển.
Tất cả những chứng cứ xác thực có thể thu thập để tìm hiểu vì sao nơi này lại phát sinh vụ nổ đều đã bị nổ thành tro tàn.
Thời gian xảy ra vụ nổ quá trùng hợp, vừa lúc quân đội bao vây trung tâm thương mại chưa tới năm phút, vụ nổ đã xảy ra, thời gian này thật sự quá khéo.
Lại thêm nơi này có thể vừa phát sinh nhiệm vụ tập kích Hoàng đế không rõ nên càng vi diệu hơn, làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Quý Tu Quân rũ mắt, cẩn thận nhớ lại đây là cửa hàng của nhà nào.
Việt An ở trong ngực anh đang ở trong một nơi toàn bụi bặm vậy mà không dính một điểm xám nào, đôi mắt sáng long lanh ló ra khỏi cổ áo từ chỗ ngực anh, cái đầu nhỏ xem xét bốn phía, lỗ lai dựng thẳng đầy cảnh giác, thỉnh thoảng run run lắc lắc hai lần.
Hiện tại hoàn cảnh xung quanh quá ồn ào náo loạn, Việt An cẩn thận nghe ngóng âm thanh bốn phía, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Để đề phòng vạn nhất, trên đầu móng vuốt của cậu hiện lên mấy đốm sáng lấp lánh, sau đó dựng lên một màng chắn trong suốt không thể nhìn thấy bao quanh một người một mèo – Quý Tú Quân và cậu.
Quý Tu Quân đã nhớ ra cửa hàng này thuộc về ai.
—— Thân vương Kells.
Người luôn đứng cạnh tiểu Hoàng đế, gần như cầm trong tay toàn bộ quyền hành thuộc về Hoàng đế.
“Nguyên soái Quý?” Giọng nói của binh sĩ truyền ra từ trong bộ đàm, “Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ để đi xuống, tình huống thế nào rồi?”
Quý Tu Quân nhìn lướt qua tình hình xung quanh rồi trả lời: “Mang theo vũ khí, số lượng người ở dưới này rất nhiều.”
Anh vừa dứt lời, phế tích dưới chân truyền đến âm thanh “lạch cạch” cực nhẹ.
Trong lòng Quý Tu Quân căng thẳng, anh xoay người chạy đi, gắt gao bảo vệ cục lông mềm mại trong ngực.
Tiếng nổ ầm vang đột ngột vang dội khắp nơi trong chợ đêm dưới mặt đất một lần nữa.
Không chỉ thế, vì Quý Tu Quân ở gần trung tâm vụ nổ cho nên âm thanh đó truyền vào máy truyền tin định vị, làm mấy binh sĩ Ban Kỹ thuật giữ liên lạc với Quý Tu Quân xuất hiện triệu chứng ù tai và choáng đầu.
Quý Tu Quân đứng ở trung tâm vụ nổ, lắc lắc đầu, đứng lên từ cái hố sâu được tạo thành từ vụ nổ thứ hai, phản ứng đầu tiên là lôi bé mèo đang ôm trong ngực ra.
Việt An bị âm thanh lớn doạ cho mờ mịt.
Cậu vẫn chưa từng trải qua hoạt động kích thích như thế trong thực tại đâu —— không tính trong phòng huấn luyện giả lập.
Cục lông nhỏ màu trắng trợn tròn mắt nhìn Quý Tu Quân, trong mảng xanh thẳm kia trừ kinh hãi ra, cũng không có một chút đau đớn nào.
Nguyên soái Quý vẫn chưa yên tâm, anh lăn qua lộn lại cẩn thận kiểm tra Việt An nhiều lần, cho đến khi Việt An lấy lại tinh thần từ trong vụ nổ, đặt một chân lên cái tay phải đang làm loạn của anh.
“Miáo!”
Tiếng kêu này thập phần mạnh mẽ, không có một chút khác thường.
Lúc này Nguyên soái Quý mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt Việt An qua một bên, quay người tự kiểm tra toàn thân mình một lần, anh nhận ra ngay cả quần áo cũng không bị tổn hại.
Anh chuyển ánh nhìn về phía Việt An đang đưa mắt nhìn bốn phía: “Em làm?”
Việt An biết anh đang hỏi cái màng chắn bảo vệ bọn họ, lập tức kiêu ngạo ưỡn cái ngực nhỏ lên: “Mẻo!”
Nguyên soái Quý sờ đầu Việt An: “Lần thứ hai.”
Anh được Việt An cứu một lần nữa.
Quý Tu Quân nghĩ lần này ra ngoài rồi, anh phải làm mọi cách giúp Việt An yêu cầu chính phủ thêm một hành tinh mỏ quặng tinh thạch năng lượng có sản lượng cao cho cậu mới được.
Binh sĩ ở bên trên xuống rất nhanh, một nhóm lớn tiếp một nhóm lớn, liên tục tràn vào từ từng cửa ra vào, Ban Kỹ thuật cũng mang theo thiết bị gỡ mìn phá bom, rất nhanh họ đã bắt sạch đám người còn nhảy nhót trong chợ đêm.
Ở bên ngoài nhiều truyền thông như vậy, dù sao cũng nên cho dân chúng một lời giải thích về hành động lần này.
Hiện tại những tên có vận khí tốt sống đến cuối cùng trong chợ đêm kia trở thành lời giải thích với công chúng.
Quý Tu Quân trở về mặt đất, nhìn các binh sĩ kéo từng nhóm người lên, cố ý đi trước mặt truyền thông một vòng, sau đó mới áp giải người đi.
“Mẻo!” Chân nhỏ của Việt An đặt lên ngực Quý Tu Quân, duỗi đầu cọ cọ cằm anh.
Quý Tu Quân thu hồi ánh mắt, cũng nhẹ nhàng cọ cọ bé lông xù trong ngực một chút.
Sau đó Nguyên soái Quý cực kỳ lạnh lùng vứt Quân đoàn trường số 1 của mình đến trước mặt truyền thông, còn bản thân thì lên xe mở quang não, gọi cho Nguyên soái Kevin một cuộc.
Lúc này Nguyên soái Kevin không chở Tiểu Hoàng đế về hoàng cung, mà trực tiếp chở y và thư ký của y về quân bộ.
Đám người hiện đang ở trong hoàng cung kia, một người ông cũng không tin nổi.
Quý Tu Quân nhìn thoáng qua tình cảnh bên Nguyên soái Kevin rồi hỏi: “Là ai đồng ý cho Bệ hạ đến chợ đêm?”
Thư ký muốn nói lại thôi.
Nhưng Hoàng đế không có chút cố kỵ nào, y hít mũi một cái, nói thẳng: “Là chú Kells.”
Quý Tu Quân nghe được đáp án này, nhất thời trong lòng đã nắm chắc.
Anh lại hỏi: “Quyết định muốn ra tay với Nguyên soái Kevin lúc trước là chủ ý của ai?”
“Trẫm không đồng ý!” Hoàng đế trừng mắt nhướn cổ, nhắc lại, “Trẫm không đồng ý!”
Quả thật những năm gần đây hào quang của Nguyên soái Kevin không bằng Quý Tu Quân, nhưng dù sao ông vẫn là đại tướng ưu tú hộ tống tiên đế, cùng nhau chống lên một thời đại, là anh hùng bảo hộ Đế quốc hơn một trăm năm.
Bình thường hai bên quân chính vẫn luôn hạ một ít độc thủ hành hạ lẫn nhau, chỉ là đấu tranh quyền lực bình thường. Nhưng muốn đấu tranh như vậy mà đẩy một vị anh hùng xuống mộ, đây là chuyện tuyệt đối không nên.
“Trẫm không đồng ý.” Tiểu Hoàng đế lặp lại lần nữa, cả người y đều toả ra sự suy sụp và uể oải, hoàn toàn ý thức được sự vô năng và bất lực của bản thân mình, “Nhưng bọn họ vẫn thực hiện quyết định này.”
Nhưng may thay quyết định này vẫn chưa được thi hành, người đưa ra quyết định đã bị chuyện năm trăm viên tinh thạch năng lượng kia đánh cho không kịp trở tay, đành phải nhét cái suy nghĩ này về bụng.
Mãi về sau, bởi vì Quý Tu Quân liên tục có động tác lớn khiến cho Tiểu Hoàng đế luôn lo lắng về anh bị hiểu lầm, y không kịp chờ mà lập tức ném thư ký đến trước mặt anh, muốn hỏi rõ thái độ của anh.
Quý Tu Quân hơi trầm mặc, cũng không cảm thấy chuyện này quá ngoài ý muốn.
Tiểu Hoàng đế không có chủ kiến đến mức nào, anh cực kỳ rõ ràng.
Quý Tu Quân chỉ hỏi tiếp: “Bệ hạ, người đầu têu vụ Nguyên soái Kevin là Thân vương Kells đúng không?”
Tiểu Hoàng đế khẽ gật đầu.
Cuối cùng ánh mắt của Quý Tu Quân đặt lên người thư ký bên cạnh Hoàng đế.
Thư ký bị anh nhìn, chịu đựng nửa phút, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi nên căng khuôn mặt thẳng thắn của mình: “Không cho phép thông báo với các người cũng là ý của Thân vương Kells, tôi tự mình đi thông báo cho ngài.”
Quý Tu Quân khẽ vuốt cằm, ngoài dự đoán lại khen hắn: “Làm rất tốt.”
Lông mày Nguyên soái Kevin nhíu lại: “Cậu nghĩ tới chuyện gì rồi?”
Quý Tu Quân dừng một chút: “Bệ hạ không nghe lời, cho nên có người ngồi không yên.”
Từ đó tới nay Hoàng đế bù nhìn vẫn rất nghe lời, bỗng y có suy nghĩ của chính mình, bắt đầu muốn đối nghịch với bọn họ, người cầm quyền trong tay tất nhiên sẽ không vui vẻ bao nhiêu.
Bọn họ muốn doạ Tiểu Hoàng đế một tí cũng được, muốn đỡ một Tân Đế lên hoặc chính mình tự đăng cơ cũng tốt, nói tóm lại bọn họ muốn một người nghe lời, hoàn toàn đồng ý với lợi ích của bọn họ đứng trên vị trí biểu tượng có quyền hành tối cao kia.
Tiểu Hoàng đế không nghe lời, vậy hù cho đến khi y nghe lời mới thôi.
Hoặc là cũng có thể dứt khoát thần không biết quỷ cũng không hay bị giết chết ở nơi nào đấy.
Nhưng đáng tiếc là dù họ có tính toán gì, cuối cùng vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn sơ tình hình là Tiểu Hoàng đế tự nghĩ biện pháp chạy ra, đồng thời trùng hợp gặp được Việt An, mà thư ký cũng không thể vượt qua sự dày vò trong lương tâm, báo cáo chuyện này cho Quý Tu Quân.
Chợ đêm trùng hợp bị nổ tung liên hoàn ngay thời điểm kia, rõ ràng đây là định dứt khoát giết người diệt khẩu, huỷ thi diệt tích.
Dùng chuyện này để ngăn chặn quân bộ thật sự tra được chuyện gì đó, dẫn đến bọn họ trực tiếp bị tố cáo lên Toà án Tối cao Đế quốc Sintes.
Tất nhiên là Nguyên soái Kevin cũng nhận ra điểm này, ông hỏi thẳng: “Có thu được chứng cứ không?”
Quý Tu Quân lắc đầu: “Không có, nổ banh hết rồi.”
Tiểu Hoàng đế nhìn Nguyên soái Kevin một hồi, rồi lại nhìn Quý Tu Quân ở đầu dây bên kia, dường như hiểu rõ cái gì đó, mờ mịt và luống cuống trong mắt dần dần tản đi từng chút từng chút một.
Không biết y lấy dũng khí từ đâu ra, “vụt” một cái đứng lên, đi đến bên người Nguyên soái Kevin, ngửa đầu nhìn vị anh hùng đã dần bước vào hàng ngũ cao tuổi này.
“Trước kia là do trẫm sai, thật xin lỗi.”
Y mím chặt môi, tay nắm chặt thành quyền, cúi đầu thật thấp với Nguyên soái Kevin.
Lúc tiếp tục mở miệng, trong giọng nói của y còn mang theo nghẹn ngào run rẩy, nhưng y vẫn cố chấp kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Y run giọng nói ra: “Các khanh… Các khanh giúp trẫm được không?”
Nguyên soái Kevin sửng sốt nửa ngày, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu quỷ này có hành động và giác ngộ như vậy, ông sững sờ khô khốc “A” một tiếng.
“Các khanh giúp trẫm.” Tiểu Hoàng đế luống cuống tay chân lau sạch nước mắt, “Trẫm không muốn tiếp tục như vậy! Trẫm… trẫm muốn mình cũng ưu tú như phụ vương vậy!”
Nguyên soái Kevin nhìn Tiểu Hoàng đế, rồi lại nhìn Quý Tu Quân một lát.
Học trò của ông ở bên đầu dây bên kia khẽ vuốt cằm, Nguyên soái Kevin lập tức thoải mái.
“Có thể.” Ông gật đầu.
“Bệ hạ, tôi có một yêu cầu.” Quý Tu Quân sờ sờ Việt An đang ở trong ngực anh, ánh mắt cậu sáng rực nhìn Tiểu Hoàng đế, “Ngài có thể cho tôi thêm một hành tinh mạch khoáng tinh thạch năng lượng được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Việt An: Quý Tu Quân vẫn rất hiểu chuyện mà! [Ánh mắt từ ái.jpg]
Quân đoàn trưởng số 1: Tôi có một câu… nhưng mà không dám nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...