Hạ Khải Phong kéo tay tiểu quỷ, đưa hắn đi.
Tôi cảm thấy Hạ Khải Phong có gì đó không đúng.
Sắc mắt hắn kém thì không nói, nhưng ngay cả chân cũng đứng không vững.
Thấy tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn liền nhanh chóng đưa Nhân Sinh đi.
Tuy rằng hắn là ma, nhưng bình thường tôi cũng không thấy người hắn lung lay như bị gió thổi bay.
Tôi đi đến trước mặt hắn, cầm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, lo lắng nói.
"Có phải anh cảm thấy khó chịu ở đâu không? Sao sắc mặt kém thế? Tay cũng lạnh băng."
Hắn bĩu môi, khinh thường nói: "Ngu ngốc, sắc mặt của ma có thể tốt được sao?"
Tôi tức khắc nghẹn lời.
Cũng đúng, hắn là ma, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, cả người lạnh băng.
Nhưng tôi vẫn thấy có chỗ nào đó không bình thường, chẳng lẽ là do tôi quá nhạy cảm?
"Đi thôi, tiểu quỷ, đừng luyến tiếc, nếu chậm chút nữa ngươi sẽ bị phải hồn phi phách tán." Hạ Khải Phong nói với tiểu quỷ.
Tiểu quỷ vừa nghe nói sẽ bị hồn phi phách tán, sợ tới mức kêu lên "oa oa", thúc giục Hạ Khải Phong mau rời đi.
Lúc này trông nó thật giống như một cậu bé.
Cậu hai vội vàng gật đầu.
"Mau đi đi!"
Tiểu Nhân Sinh trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua người mẹ kế đang nằm dưới đất.
Tôi ngồi xổm xuống, nói với hắn: "Nhân Sinh, chị bảo đảm với em, nhất định sẽ giúp em đòi lại công đạo, chị sẽ không để em chết oan uổng."
Thấy Nhân Sinh từ biệt chúng tôi, Hạ Khải Phong quay lưng về phía chúng tôi, đôi tay tùy ý xỏ vài trong túi quần jean, tay áo sơ mi trắng được xắn lên, có một bên đã bị bung ra.
Bình thường hắn là người vô cùng chú ý những chi tiết nhỏ trên người.
Tôi đi đến, yên lặng kéo ống tay áo của hắn xuống rồi cài cúc lại, bên kia cũng thế, từ đầu đến cuối tôi vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Cái gió buổi sáng sớm lạnh buốt thổi vào mặt tôi.
Mái tóc dài của tôi vì bị gió thổi mà bay tán loạn.
Ấy thế hắn lại đưa tay ra, sửa sang lại đầu tóc cho tôi.
Tôi kinh ngạc, ngước mắt nhìn hắn, tim không khỏi vì thế mà nhảy loạn.
Hắn xấu hổ thu tay về, vẻ mặt có chút rối rắm.
Khi hắn đối mặt với tôi, hiện ra trong mắt tôi đều là khuôn mặt của chính bản thân hắn.
Hắn thấy tôi nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên đôi tay không biết để chỗ nào, cuối cùng hắn hất cằm đầy cao ngạo, thúc giục tiểu quỷ.
"Nhóc con, nhanh lên đi, lề mà lề mề, thật giống cái nữ nhân này."
Tôi nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng thầm cười to.
Tôi đột nhiên cảm thấy hắn như vậy...!rất đáng yêu!
Nếu hắn biết tôi dùng hai từ "Đáng yêu" để hình dung hắn, phỏng chừng sẽ tức giận đến nỗi chết thêm một lần nữa.
Tiểu Nhân Sinh chạy đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nắm chặt tay Hạ Khải Phong.
Hạ Khải Phong thấy không quen, liền nói: "Này, đừng có bắt chiếc cô ta? Còn muốn nắm tay? Có phải còn muốn ta ôm ngươi nữa không?"
Tiểu Nhân Sinh nghe vậy, kích động gật đầu một cái thật mạnh, làm tôi phải phì cười.
"Ôm cái đầu ngươi, đi mau." Hạ Khải Phong liếc nhìn tôi một cái rồi vội vã kéo tay tiểu Nhân Sinh, vèo cái đã không thấy bóng dáng.
Tôi nhìn về phía trước, bọn họ đã ở một nơi rất xa.
Nhìn thân ảnh Hạ Khải Phong, tôi đột nhiên nhớ tới một việc.
Tôi nhớ rõ, lúc trước cơ thể của hắn đã có một ít nhiệt độ cơ thể người rồi mà, chẳng lẽ mượn xác hoàn hồn thân thể sẽ lạnh băng?
Sau này phải hỏi Hoa Long về mấy kiến thức yêu ma quỷ quái này mới được.
Khi bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi thìtrời cũng đã sáng, tôi, Kiều Sinh và cậu hai đỡ mợ hai về thôn.
Cậu hai nhanh chóng xây một ngôi mộ cho Nhân Sinh.
Đối với cái chết của Nhân Sinhtôi vẫn còn hoài nghi, bọn họ nói sẽ cho tôi một công đạo, tôi nghĩ, cảnh sátđã tham gia điều tra, tin tưởng rất nhanh sẽ tìm ra manh mối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...