Sau đó, một luồng lực lượng vô hình từ bụng tôi lan toả ra khắp toàn thân.
Cơ thể tôi tức khắc tràn đầy lực lượng.
Tôi phi lên, đá một phát thật mạnh vào người con chó.
Con chó bay ra xa, đập vào tường rồi rơi xuống đất.
Nó kêu lên "ư ử" rồi ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Thấy con chó dữ đã rời đi, cả người tôi vô lực ngã xuống đất.
"Lôi Lôi..." Kiều Sinh kịp thời chạy tới đỡ lấy tôi: "Lôi Lôi, em phải cố gắng kiên trì, tôi không cho phép em chết.
Tôi đưa em đi bệnh viên ngay đây."
Hắn luống cuống tay chân, không để ý cánh tay trái của mình đang chảy máu không ngừng mà bế tôi lên.
Còn chưa đi được vài bước tôi đã nghe thấy một tiếng "phịch".
Hắn và tôi cùng ngã nhào xuống đất.
"Kiều Sinh, anh làm sao vậy?" Nhìn Kiều Sinh nằm bên cạnh tôi không nhúc nhích, tôi sợ hãi, mở to mắt ra nhìn.
Thì ra là mợ hai đá hắn.
Mợ hai mặc đồ đen, mặt mũi đã được bà ta che lại kín mít.
Tuy rằng đã sớm biết mợ hai không phải người tốt, nhưng tận mắt nhìn thấy bà nhẫn tâm làm hại người khác, tôi vẫn vô cùng kích động.
"Quả nhiên là bà, mợ hai."
Mợ hai giật mình, khẩn trương nắm chặt lấy cây gậy trong tay, chuẩn bị đánh tới.
Tôi vội vàng che chắn trước người Kiều Sinh: "Mợ hai, cầu xin bà đừng làm hại hắn.
Hắn không biết gì hết."
Mợ hai lắc đầu, tóc tài bù xù trông thập phần giống quỷ.
Bà khóc lóc nói: "Ta cũng không muốn thế...!là vườn chè tử vong kia đã nguyền rủa chúng ta.
Cô muốn trách thì hãy trách cái tên Hạ thiếu gia ý.
Là hắn, là hắn muốn Trương gia chúng ta gà chó không yên mới chịu bỏ qua.
Nhân Sinh cũng là do hắn hại chết."
Đầu của tôi đau đến mức không thể mở mắt ra được nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.
"Thứ Nhân Sinh cầm chặt trong tay rõ ràng là vòng cổ của bà, cái này thì có liên quan gì đến hắn? Bà còn giảo biện?"
"Ta không có, vì sao ta phải giết Nhân Sinh?"
Bà vừa thốt ra lời này, thì mặt đất bỗng rung chuyển, các đồ vật trong kho hàng cũng lung lay.
Đột nhiên một quả bóng rổ lăn đến chỗ chúng tôi.
Hai chúng tôi đều mở to hai mắt nhìn.
Tôi nhìn mợ hai, hừ lạnh: "Bà có dám nói lại một lần nữa: Bà không hề giết Nhân Sinh?"
Mợ hai khẩn trương chạy đến bên vách tương, giơ gậy lên đập vào tường phát.
Trên trần nhà có đèn, nhưng hình như nó bị hỏng rồi, cứ loé lên rồi lại tắt, làm không khí càng thêm căng thẳng, kinh khủng.
Bà ta nói: "Không có khả năng, xung quanh kho hàng này đều có máu, hắn không thể vào được."
*Chú thích: "Hắn" trong miệng mợ hai chính là Trương Nhân Sinh.
Không xong! Vậy chẳng phải Hạ Khải Phong cũng không vào được? Tôi phải chết ở đây sao?
Động đất vẫn tiếp diễn, đất đá trên trần nhà vẫn rơi xuống không ngừng.
"Nếu chúng ta rời đi, cả kho hàng này sập xuống, chúng ta đều sẽ bị chôn sống.
Mợ hai, chúng ta mau đi ra ngoài đi?" Tôi vừa vừa đỡ Kiều sinh dậy, nhưng hắn hôn mê, lại khá nặng nên tôi chỉ có thể kéo hắn.
"Không được, các người không thể đi, các người phải ở lại cùng ta." Mợ hai sợ hãi, khóc lóc giữ chặt tôi lại.
"Các người ở chỗ này, có lẽ, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện làm sập kho hàng, có lẽ hắn sẽ không lạm sát kẻ vô tội."
"Mợ hai, bà quá ngây thơ rồi, bị hại chết thê thảm như vậy, đã sớm biến thành ác quỷ, làm gì còn nhân tính? Bây giờ hắn đã không còn là một cậu bé tay trói gà không chặt nữa rồi.
Hắn chính là ma quỷ pháp lực cao cường, làm sập một cái kho hàng thì đã là gì? Hắn giết chúng ta quả là dễ như trở bàn tay.
Hắn đã phát điên, nhìn tình hình này có lẽ ngay cả tôi hắn cũng giết."
Tôi ném tay mợ hai ra, tiếp tục kéo cơ thể Liên Kiều Sinh ra ngoài.
Kho hàng bị chấn động như có động đất làm tôi đứng cũng không vững.
Cũng không biết tôi lấy đâu ra sức lực lãi cõng được Liên Kiều Sinh.
Mợ hai nhìn trần nhà, ôm đầu, điên cuồng nói: "Không, đừng giết ta, ta không muốn chết, chuyện này không liên quan đến ta, không liên quan đến ta." Mợ hai vừa gào, vừa phi như điên ra ngoài.
Tôi cõng Liên Kiều Sinh đến cửa thì trên đỉnh đầu tôi có một cái rương đang lung lay sắp đổ.
Tôi thấy Liên Kiều Sinh động đậy, hình như hắn đã tỉnh.
Hắn kêu lên: "Không cần lo cho tôi, em mau chạy ngay đi." Nói xong, hắn hung hăng đẩy tôi.
Tôi lảo đảo chạy về phía trước vài bước, vừa vặn chạy ra khỏi kho hàng.
Tôi xoay người lại nhìn, mọi thứ trên gác mái đều bị rơi xuống, lấp kín cả cửa ra vào nhà kho.
"Kiều Sinh..." Tôi không dám tin, khóc rống lên.
Không biết hắn có bị những thứ kia đè vào người không, tôi thật sự không dám tưởng tượng.
"Nhân Sinh, đừng giết ta nha! Mẹ không cố ý, là, là do vườn chè tử vong đã nguyền rủa Trương gia, cho nên con mới chết.
Ta cũng là bất đắc dĩ nên mới làm như vậy." Mợ hai quỳ tren mặt đất khóc rống xin tha.
Tôi chậm rãi ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn.
Trên không trung là một ác linh mang bộ dáng của một cậu bé tám tuổi, bởi vì oán niệm của hắn quá sâu nên hai con mắt đỏ ngầu, trên người dính đầy bùn đất, xung quanh hắn có rất nhiều ma trơi hình bóng rổ.
Hắn không nói lời nào, bùn đất trên người hắn giống như móng vuốt của ma quỷ, bò về phía mợ hai.
Tôi hét lên: "Mợ hai, bà mau nhận sai rồi xin lỗi hắn đi!"
Mợ hai sợ tới mức tè cả ra quần, bà cũng hướng về phía tôi mà hét lên: "Lôi Lôi, con mau cứu mợ hai! Mợ chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm gì có gan mà đi giết người? Tất cả đều là hiểu lầm, con mau giải thích với Nhân Sinh giúp ta!"
Nhân Sinh đột nhiên gầm lên, gió to ùn ùn kéo đến.
"Đi chết đi!"
Tất cả bùn đất trên mặt đất đều đồng loạt bắn về phía mợ hai.
Tôi căn bản không có sức lực ngăn cản thì làm sao có thể cứu người? Đang lúc tôi đang ảo nảo, không lường trước được mợ hai đột nhiên chạy ra sau lưng tôi, hai tay bà giữ chặt người tôi lại không cho tôi cử động.
Vậy mà bà ta lại lấy tôi ra làm tấm chắn.
"A..." Tôi nhắm mắt lại nghĩ rằng mình sắp bị sinh vật ghê tởm kia cắn nuốt, nhưng lại chỉ nghe thấy từng tiếng sóng biển, cũng không có cái gì đụng vào người tôi.
Tôi trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn.
Còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của mợ hai.
Bà bị bay ra xa, ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Vì sao chỉ mợ hai bị đánh mà tôi lại không bị hảo tổn gì? Thì ra là Hạ Khải Phong chắn trước mặt tôi.
Khi nhìn thấy Hạ Khải Phong, không hiểu sao mọi uất ức của tôi đều trào ra.
"Sao bây giờ anh mới đến? Kiều Sinh...!Hắn, hắn chết rồi!"
Giờ phút này, Hạ Khải Phong làm gì còn để tâm đến việc tôi gào khóc.
Hắn đưa lưng về phía tôi, giơ hai tay lên, khống chế đống bùn đất ma quái kia.
Cuộc chiến đấu giữa hai con ma hết sức gay cấn.
Đột nhiên, con quái bùn đất bỗng xuất hiện rất nhiều con mắt đỏ và hàm răng nhọn hoắt.
Ở vị trí chính giữa, từ từ lộ ra khuôn mặt của Nhân Sinh.
Vì bị Hạ Khải Phong kiềm chế nên hắn rống giận, giãy giụa.
Bọn họ đang đánh nhau toé khói mà tôi lại ở một góc khóc lóc thảm thiết.
Mất đi Kiều Sinh, lòng tôi đau khổ vô cùng, nước mắt tựa như thủy triều, trào ra không ngừng.
Hạ Khải Phong niệm một câu thần chú, đánh cho con quái bùn đất kia một chưởng, sau đó quát lên với tôi: "Câm miệng, cô khóc trông thật xấu, ảnh hưởng đế tâm trạng chiến đấu của ta.
Thứ này có tính ăn mòn, nếu dính người một chút thì sẽ xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn.
Đến lúc đó cô sẽ không còn xứng voeis bổn thiếu gia nữa."
Tôi bị dọa, liền ngậm miệng lại, không dám phát ra tiếng, chỉ là lệ vẫn không ngừng rơi.
Đây là trận chiến mấu chốt, tôi không thể làm ảnh hưởng đến hắn.
Tôi cũng không muốn chết, cũng không nghĩ sẽ bị hủy dung chứ đừng nói đến việc xứng hay không xứng.
Nhưng tôi thấy mồm Nhân Sinh mở ra rất to, càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn nuốt luôn cả Hạ Khải Phong.
Tôi gấp gáp kêu to: "Nhân Sinh, em còn nhớ rõ chị Lôi Lôi không? Em nghe chị nói.
Chị biết em chết oan, nhưng em giết người như vậy chỉ càng làm gia tăng tội nghiệt của em thôi.
Em sẽ phải chịu sự trừng phạt vĩnh viễn của địa ngục.
Hơn nữa cho dù em có giết người em muốn giết thì sau khi làm xong em có thực sự cảm thấy vui vẻ không? Em có nghĩ tới người ba của mình không?"
Tôi càng nói càng kích động, chạy đến cạnh Hạ Khải Phong, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào con quái vật Nhân Sinh.
Hạ Khải Phong thấy tôi tới gần, mặt hắn lập tức trầm xuống.
Hắn gầm lên: "Cút ngay! Cô ở chỗ này sẽ làm trở ngại ta." Hắn nói xong thì vung tay lên, cả người tôi bị một cỗ lực lượng đẩy ra xa.
Nghe thấy những lời tôi nói, vẻ mặt dữ tợn của Nhân Sinh bỗng trở nên ngẩn ngơ, tuy rằng không có dừng tay, nhưng cũng không tiếp tục tấn công.
Tôi nháy mắt ra hiệu với Hạ Khải Phong.
Hắn giơ tay ra thi triển phát thuật nhưng Xảo Sở đột nhiên chạy từ đâu ra, nhìn thấy cô ấy, tôi kinh ngạc cực kỳ.
Giờ phút này cô ấy thoạt nhìn rất âm trầm, vẻ mặt tràn đầy lệ khí như bị ma nhập.
Nhưng tôi không cảm nhận được khí tức ma quỷ trên người Xảo Sở.
Đừng nói là tôi, ngay cả Hạ Khải Phong cũng cảm giác có gì đó không thích hợp.
Hạ Khải Phong nói: "Trương Xảo Sở, sao cô lại tới đây? Mau đi ra, bên đó nguy hiểm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...