Lương Tiêu chạy như điên như cuồng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì, không biết đi đâu.
Chẳng rõ lâu hay chóng, đến khi đôi chân bủn rủn làm gã khuỵu xuống đất, ý thức mới dần dần trở lại với bản thể, đồng thời nỗi đau cào gan xé ruột lúc trước lại xâm chiếm tâm can.
Mắt gã mờ đi, lông ngực căng chướng dường sắp nứt bung đến nơi.
Gã sực hiểu, vì sao Tần Bá Phù thà liều mạng giao chiến chứ không bằng lòng để Hiểu Sương gặp mình; vì sao Lăng Thủy Nguyệt không cho Thích Thiên Phong nhắc đến Hiểu Sương; vì sao Vân Thù lại rầm rộ huy động lực lượng như gặp cường địch - Tất cả là vì Hiểu Sương đã chết, bọn họ thảy đều phập phòng lo sợ, sợ rằng trong lúc bi phẫn, gã sẽ gây ra những chuyện hung hiểm liều lĩnh.
Cứ quỳ như thế, thêm một lúc có lẽ khá lâu, nhận ra gió qua đỉnh đầu hiu hiu từng hồi rất êm đềm, Lương Tiêu ngước cặp mắt đẫm lệ nhìn quanh, Hoa cô ngày hạ đang rạng ngời khoe sắc dưới ấnh dương ấm áp nồng nàn, chim hót véo von, suối chảy róc rách, mặt ao loang sóng phản chiếu một trời mây trắng vô ưu.
Mỗi nhành cây ngọn cò, mỗi víẽn đá dòng trôi đều an bình thảnh thơi, còn gã, ngồi đây trong tận cùng đau khổ, bẽng lạc lõng lạ lùng với trời đất thiên nhiên.
Sự tương phản ấy khiến nỗi đớn đau càng hằn sâu, cảnh lẻ loi thêm chua xót.
Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong trí: "Phải chăng từ khi ra đời, ta đã bị ông trời ghét bỏ rồi?", Liền đó, muôn vàn cảnh tượng quá khứ trôi vùn vụt qua mắt Lương Tiêu.
Trời đã mượn sức Tiêu Thiên Tuyệt khiến gia đình gã tan đàn sẻ nghé.
Tròíi đã trêu ngươi khi ghim giữ đề toán cuối cùng trong Thiên Cơ Thập Toán, không cho gã tiếp cận đáp án bất chấp ngần ấy năm khổ công học hành.
Trói bắt gã ăn năn khôn nguôi khi gây liên lụy khiến A Tuyết phải chết.
Trời cho hai mẹ con gã trùng phùng, nhưng ngay lập tức lại trút xuống mối hận ngàn đời khi để gã ngộ sát mẫu thân.
Liên tục cướp khỏi tay Lương Tiêu những người thương yêu nhất, chưa đủ, đến tận lúc này, trời già vẫn không chịu buông tha.
Gã đang khổ não tuyệt vọng, trời lại bày ra những cảnh phơi phới hân hoan reo ca rộn ràng thế kia, khác gì một kẻ bàng quan vô lương tâm, thấy người ta đau khổ thì sung sướng hí hửng, yến ẩm ăn mừng!
Lương Tiêu càng nhìn càng căm phẫn, đột nhiên nhảy bật dậy, vận mười thành công lực chém mạnh ra khoảng không.
Lục đại kỳ kình, Thiên hồ chưởng lực, Kình tức công và mọi môn công phu gã có đều theo cơn cuồng nộ chạy suốt xuống lòng bàn tay và các ngón tay.
Chưởng lực chỉ kình bắn ra xối xả hết luồng này tới luồng khác, rồi lại tan loãng đi ngay trong không trung.
Vận chưởng chém chặt đến hơn một ngàn lượt, Lương Tiêu kiệt sức ngã sấp xuống sườn núi, trí óc hỗn độn mông lung: "Võ công đem lại gì? Toán học đem lại gì? Võ công quán thế cổ kim cũng không cứu được những người thân yêu.
Toán học bao trùm thiên địa cũng không tính nổi vận mệnh mình".
Ngẫm mà chưa chát, gã vùi đầu xuống đất, nước mắt chan hòa.
Lương Tiêu nằm mê man như thế chẳng biết bao lâu, lúc tỉnh lại thì đã ban mai, vầng dương ngày mới vừa ló rạng.
Đầu đau như búa bổ, họng nóng như lửa thiêu, gã bò ra bờ suối nhấp một chút nước cho tỉnh táo rồi chật chưỡng bước xuống núi, ngang đường lại chui vào một vạt rừng rậm.
Nơi đây cành lá um tùm, nắng không xuống được nên tối tăm ảm đạm, nhiều gốc cổ thụ đã khô kiệt, dơi bay nhan nhân giữa những tàng cây, rắn độc cuộn dày quanh cành, lưỡi phun phì phì.
Đi được mấy bước, cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa, Lương Tiêu đành ngồi dựa vào một gốc cây cằn, lá rụng đầy đầu cũng không buồn phủi.
Chẳng bao lâu, chuyên cũ lại kéo về chập chờn trước mắt, gã cố gắng không khơi gợi chúng, nhưng càng trốn lánh, quá vãng càng hiện lên rõ rệt.
Đầu ong ong như bị ai quai búa thình thịch bên trong, Lương Tiêu gục xuống đất, rên n khóc.
Khi sắp chạm đáy sâu của sự suy sụp, gã bỗng rỡ phải một vật cưng cứng, ngẩng lên nhìn thì nhận ra là một cành khô.
Tự nhiên gã nảy ra một ý, bèn nắm ngay lấy cành cây, tiện tay vạch xuống nền rêu xanh một đề toán rồi tìm cách giải, chỉ thoáng chốc đã giải xong, lại vội vàng vạch tiếp đề thứ hai.
Tự hỏi tự đáp như thế hồi lâu, tâm trí gã bị hút vào những đề toán khó, tạm thời quên lãng nỗi đau thương.
Cứ thế, bất kể ngày đêm, Lương Tiêu để mình chìm sâu vào việc giải toán, không cho phép tâm trí rảnh rang để lạn man nhớ đến thế sự.
Nền đất quanh gã chi chít những đề toán, viết kín rồi xóa, xóa rồi lại viết, đói thì nhổ quáng nhổ quàng thân nấm hoặc rêu tươi xung quanh ăn ngấu nghiến, khát thì hớp sương đọng trên lá.
Không để tâm đến theft gian không gian, gã đem nỗi oán hận với trời trút hết ra đầu ngọn viết, vạch ra những đề toán thuộc đủ mọi lĩnh vực: lúc sửa chữa lịch pháp để trăng sao nghịch hành, tinh tú đảo chỗ; lúc khuấy động thủy lợi để nước chảy ngược dòng, núi dời xuống bể; thậm chí nắn bẻ các sự vật hiện tượng trong trời đất cho khác hẳn thói thường, vật thằng thì vặn cong, vật tròn lại vuốt phẳng...!Bao nhiêu sự vật hiện tượng trong trời đất trường tồn liên tiếp bị hủy hoại, bị giày vò đến mức hỗn độn hoàn toàn dưới nét viết của gã.
Lương Tiêu hiện là đệ nhất toán gia đương thế, cũng biết vạch vẽ suông như thế chẳng có tác dụng thực tế gì, nhưng lúc này đang ngùn ngụt bi phẫn và cô đơn, không có cách nào giải tỏa, bèn đảo ngược mọi sự so với lẽ thường, đốc hết tâm tư để thách thức trời đất.
Trong lúc Lương Tiêu vùi đầu vào giải toán, bóng nắng từ từ thay đổi trên các tàng cây, hết tối lại sáng.
Đến hôm thứ ba, Lương Tiêu mới làm xong một đề toán, sực mang máng nghĩ ra một điều lạ lùng, bèn ngoái lại nhìn xem những bài toán lúc trước, bỗng nhiên trố mắt.
Thì ra, bất luận đề bài có rối rắm trái ngang thế nào, nhưng để tìm được kết quả, gã đều phải dùng những cách giải thông thường, xuôi thuận, tự nhiên như áng mây trôi hay dòng nước chảy.
Bất luận trong đề bài gã muốn chống lại trời đất thế nào, thì đến bước cuối cùng, cách tính vẫn không thoát khỏi quy luật hài hòa cân bằng.
Bối rối hồi lâu, chợt một ý nghĩ lướt qua trong đầu khiến gã bàng hoàng sực hiểu: toán học bắt nguồn từ tự nhiên, cuối cùng cũng trở về với tự nhiên.
Sự cân bằng của toán học chính là sự cân bằng của tự nhiên, trời đất dẫu đổi thay, nhưng bản chất hòa hợp bên trong nó là vĩnh hằng bất biến.
Nghĩ tới đây, Lương Tiêu cảm thấy bải hoải, ném cành cây đi, ý chí đấu tranh hầu như kiệt quệ.
Tư tưởng đang mông lung, bỗng có tiếng nói oang oang trong đầu gã: 'Trời đất vận hành theo lẽ tự nhiên, không phải vì Nghiêu mà tồn tại, cũng không phải vì Kiệt mà diệt vong.[2] Trời đất vận hành một cách khách quan, tất cả đều nhip nhàng đều đặn, cân đối hài hòa, nào đâu phân biệt thiện ác.
Ngươi chẳng qua chỉ là một xác phàm, so với không gian bao la này thì nhỏ nhoi thấp hèn khác nào một hạt bụi.
Ngươi oán trách đời mình trắc trở liên miên, nhưng đó chỉ là một tích tắc ngắn ngủi của thời gian.
Ngươi than thở ý trời ghẹo người, nhưng bao nhiêu chuyện xảy ra, hoàn toàn do ngươi gieo gió gặt bão cả...’ '.
Chỉ tích tắc, một sự biến chuyển vô cùng sâu sắc diễn ra trong tư tưởng Lương Tiêu.
Gã mở mắt ngắm nhìn, nghiêng tai lắng nghe, Khu rừng chết chóc âm u bỗng chốc chứa đầy ý vị.
Vành tai gã bắt lấy đủ mọi âm thanh, từ tiếng dời kêu the thé khi săn môi đến tiếng rắn cọ mình kín kít khi ngoắc đuôi vào nhau.
Ánh mắt gã thâu tóm cả những chi tiết tính tế nhất, từ tán cổ thụ suy kiệt quắt queo đến những mầm non mơn mởn và dạt dào sinh khí đang nhú lên giữa đám cành khô lá úa đan dày.
Chính khoảnh khắc này, và chính ở nơi đây, trong một vạt rừng nhỏ, sự sống và cái chết, tươi tắn và tàn tạ cũng tuần hoàn liên tục, chứng mình rõ rệt cho quy luật hài hòa.
Giác ngộ được điều ấy, cõi lòng Lương Tiêu cũng tĩnh lặng dần.
Gã nhìn lại cuộc đời, nhận ra yêu hận sóng đôi, ân oán đan cài chẳng qua đều tuân theo lẽ vận hành cân bằng của tạo hóa.
Nỗi đau thương khó giải tỏa của một cá nhân không gây dấu ấn gì trong trời đất, chẳng qua người đời quen thói tự dằn vặt thương thân mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lương Tiêu thở một hơi dài, vứt bỏ mọi phiền lụy sầu não, ngồi tựa lưng vào một thân đại thụ hít thở thật sâu.
Khi khôi phục được chút thể lực, gã bèn đứng dậy, bước ra khỏi cánh rừng.
Mặt trời vừa lên, ánh vàng lấp lóa, không khí ban mai dịu dàng bao bọc quanh minh Lương Tiêu.
Gã lẳng lặng bước trên đường núi.
Chợt cảm thấy có luồng kình phong bắn vút tới lưng, gã liền lật tay quơ lấy, tóm ngay được bảy hạt sắt tròn, bèn ngoái đầu nhìn xem.
Có hai người đang đứng đằng xa, đều ăn bận theo lối Hắn tộc.
Người mặt trắng cầm một cánh cưng bắn đạn đúc bằng bạc, mặt hắn tái nhợt, hai tay run run.
Lương Tiêu cau mày hỏi:
- Các vị là ai? Vì sao đánh lén sau lưng người ta?
Hai người nhìn nhau, bỗng hắn tử mặt trắng nghiến răng trèo trẹo:
- Đánh lén sau lưng thì đã sao? Ta nhận ra ngươi rồi, tên họ Lương kia! Ngươi tàn sát đồng bảo Đại Tống, tiêu diệt cố quốc của ta.
Đã là nam tử chính trực trên đời, đều phải có trách nhiệm triệt hạ ngươi.
Ta đã thất thủ, ngươi cứ giết quách đi là xong, ta có chau mày nửa cái thì không phải là hảo hán.
Số là người này có tuyệt chiêu Thất tinh Hên châu, bắn một phát ra bảy viên đạn sắt, chia làm ba đường tấn công rất kín, ít kẻ tránh được, ngờ đâu lần này đánh lén mà lại thất bại.
Nhìn cái cách Lương Tiêu quơ nhẹ tay là bắt gọn, hắn biết rõ gặp phải cường địch, khó tránh rủi ro, bèn nhân thể tuôn ra những lời hùng hồn, để dẫu mất mạng cũng vẫn được tiếng anh dũng ở đời.
Lương Tiêu buông thõng:
- Nói hay thế, ở đâu ra cái loại hảo hán đánh lén sau lưng?
Hắn tử mặt trắng bị gã nói trúng tim đen, mặt bỗng nóng ran lên, Đồng bọn hắn, một người để bộ râu hùm, bấy giờ lên tiếng:
- Lương Tiêu, ngươi xem đây là cái gì?
Đoạn hắn xòe tay, phô ra một chuỗi ngọc trắng óng ánh như mỡ dê.
Lương Tiêu bỗng biến sắc, những hạt ngọc tròn trặn sáng ngời kia chính là thứ ngọc mài nổi tiếng của vùng núi Côn Luân, gã ở bên Phong Liên đã lâu, thoáng nhìn đủ biết đó là vật tùy thân của cô gái, bình thời cô vẫn đeo ở cổ tay, chưa rời ra một lúc nào, Lương Tiêu nghe nhoi nhói ở tim: "Khổ thế, ta chỉ bận tâm đến nỗi đau của mình mà quên bẵng cô bé".
Nhận ra nét thay đổi trên mặt Lương Tiêu, hắn tử râu hùm cười nhạt:
- Ngươi nhìn rõ chưa? Chủ nhân của chuỗi ngọc này hiện đã bị Tần Thiên vương bắt giữ.
Hừ, có gan thì mau đến Thiên Cơ cung một chuyến mà làm anh hùng!
Hắn tử mặt trắng phụ họa:
- Đúng, chúng ta phụng mệnh đi tìm ngươi để báo tin này.
Nếu tới giờ ngọ mà hai người chúng ta không quay về, con nha đầu đó sẽ khốn đốn đấy.
Lương Tiêu biết tỏng hai tên này tung hứng cốt tìm kế thoát thân, chứ làm gì có chuyện giờ ngọ không về thì sẽ thế nọ thế kia, nhưng hiện thời gã đương bối rối, chẳng nghĩ ra được kế nào vẹn toàn, bèn xua tay bảo:
- Để chuỗi ngọc lại đây, mau quay về báo với người cử các ngươi đi rằng cuối giờ thin đầu giờ tỵ, Lương Tiêu sẽ đến Thiên Cơ cung bái yết.
Hai tên nọ lộ vẻ mừng, giao chuỗi ngọc ra rồi trở gót đi ngay.
Lương Tiêu gọi giật:
- Này gã bắn đạn, ngươi tên là gì?
Hắn tử mặt trắng giật mình, nhưng mau chóng giở giọng kiêu hãnh:
- Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta đây là Ngân cung lạc nguyệt Trương Thanh Nham ở núi La Phù.
Lương Tiêu cười nhạt:
- Ngân cung lạc nguyệt, danh hiệu cũng êm tai đấy!
Trương Thanh Nham nghe giọng gã hiểu ngay ngụ ý: danh hiệu êm tai, nhưng bản lĩnh chưa đâu vào đâu, tự nhiên ngượng chín cả người.
Lương Tiêu lại nói:
- Ngân cung lạc nguyệt, đạn này ta trả cho ngươi.
Gã vung tay, bảy viên sắt tròn bắn ra vun vút.
Trương Thanh Nham đưa tay bắt, nhưng chuỗi đạn khẽ vận mình như một con rắn nhỏ giữa không trung rồi luồn qua dưới lòng bàn tay chủ nhân, bay tới cái túi đựng ám khí bằng da hươu của hắn rồi lục cục chui vào.
Thủ pháp ném đạn chuẩn xác và thần điệu lạ lùng, hai hắn tử trân trối nhìn túi da hươu, mặt cắt không còn hột máu.
Lương Tiêu vừa ngộ ra lẽ hài hòa nên tiện tay thử nghiệm một chút, cảm thấy tương đối hài lòng về kết quả, gã xoay người bỏ đi ngay, để hai tên nọ đứng trơ ở đấy.
Đi được một quãng, Lương Tiêu mới nhận ra trong cơn quẫn trí hôm trước, chân bước đưa chân, gã đã vô thức tiến vào vùng núi Quát Thương rồi.
Nhân còn nhiều thời gian, gã bèn săn một con gả rừng, bọc đất nướng chín, ăn no bụng rồi uống nước suối, lại ngồi điều tức chừng một canh giờ.
Sang giờ thin, gã lên đường tiến về hướng Thiên Cơ cung.
Chẳng bao lâu, đã thấy thấp thoáng hai ngọn Oán Lữ đứng nhìn nhau qua dòng sông ngăn cách.
Lương Tiêu ngắm cảnh mà tê tái lòng: "Nước non bất biến, chuyện đời đổi thay.
Oán Lữ vẫn đây, người thương đâu mất?".
Nhớ lại bài cổ thi hồí bé từng nghe Hoa Mộ Dung đọc, gã bất giác lầm nhẩm:
Xa xa chòm ngưu tinh, xinh xinh chòm chức nữ.
Thon thon múa đôi tay, đặt dìu trên khung cửi.
Cả ngày không hé môi, lệ như mưa giän giụa.
Ngân hà trong và cạn, được mấy lượt lại qua?
Ăm ắp một dòng sông, đăm đắm nhìn không nổi".
Trái tim Lương Tiêu cũng xót xa bồi hồi theo nhịp điệu của bài thơ, lâu lắm vẫn không bình tĩnh lại được: "Ngưu Lang Chức Nữ cho đủ buồn thương đến đâu vẫn còn được nhìn nhau qua dòng sông.
Ta bôn ba đến vạn dặm, vượt núi băng đèo trở về Trung thổ, muốn gặp Hiểu Sương một lần mà không được nữa".
Nghĩ tới đây, lệ ứa ra mờ mắt, lại sợ xung quanh có kẻ mai phục, khóc sẽ lộ cái yếu đuối để bọn chúng chế nhạo, Lương Tiêu vội chùi nước mắt, bước nhanh đến ngọn Oán Lữ bên đông.
Gã phi thân tới đỉnh, gió dưới khe bên mặt tây thốc lên, thôi áo và tóc gã bay lật phật.
Lương Tiêu quay về phía đông, ngửa mặt hú dài.
Tiếng hú chạy ngược chiều gió, âm vọng va đập vào các mặt núi, ngân nga mãi không dứt.
Chỉ lát sau, một chiếc Thiên Lý thuyền từ thượng du trôi xuống.
Trì hạc Diệp Chiêu đứng ở mũi thuyền, tay đặt lên hai chiếc sừng rồng.
Tới chân ngọn Oán Lữ, y dừng thuyền gọi:
- Diệp Chiêu phụng mệnh cung chủ ra nghênh đón.
Mời các hạ lên thuyền.
Thái độ lạnh lùng của y khiến Lương Tiêu ĩất buồn, gã thở dài đáp:
- Kẻ hèn này được Diệp công đưa qua sông, thật vinh dự biết ngần nào.
Câu nói kéo Diệp Chiêu về một khoảnh khắc hơn hai mươi năm trước đây, chính y đã đưa đứa bé nghịch ngợm ấy vào trong cung.
Thời gian trôi đi như cơn mộng, đổi thay diễn ra chóng vánh biết bao.
Đang bần thần, chợt thấy Lương Tiêu quấn chặt áo dài quanh người, nghiêng mình rơi khỏi đỉnh Oán Lữ, y thảng thốt kêu lên:
- Không được!
Lương Tiêu vẫn rơi thẳng xuống, đến lưng chừng núi gã khoát tay áo rộng ba lần, tụ phong đặc quánh ủi mặt nước loang sóng, liền đó kình khí bắn ngược lên, tạo phản lực đỡ lấy gá.
Lương Tiêu thu tay áo lại, cùng lúc nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Diệp Chiêu.
Thiên Lý thuyền không mảy may tròng trành.
Họ Diệp thầm tán thưởng, đồng thời không khỏi tiếc nuối: "Quả là thần công cái thế, vậy mà không biết đi theo con đường chính nghĩa".
Y lắc lắc đầu, chuyển bước sang đầu thuyền bên kia, thở dài nói;
- Lương Tiêu, ngươi xuất hiện thế này kể cũng quang mình chính đại.
Lương Tiêu đáp:
- Thiên Cơ cung mà quang mình chính đại, tại bạ cũng quang mình chính đại.
Ngụ ý rằng: muốn đường hoàng phải cả đôi bên, ai muốn giở trò gian trá thì Lương Tiêu này sẽ bồi tiếp đến tận cùng.
Diệp Chiêu rất hiểu, trầm ngâm nói:
- Con đường trước mặt đầy chông gai.
chỉ e người ta không muốn, nhưng vẫn phải làm.
Giọng y có ý khuyên răn.
Lương Tiêu chẳng nói chẳng rằng, xếp bằng ngồi xuống.
Thấy gã đã quyết, họ Diệp thở dài buồn bã, đầy sừng rồng cho thuyền ngược dòng tiến lên.
Họ vượt qua sáu ngọn thác, xuyên qua khe Vò sò, chẳng bao lâu là đến hồ nhỏ.
Lương Tiêu phóng mắt nhìn.
Ba bánh xe Thiên Cơ vẫn xoay vòng như ngày nào, trên vách đá còn nguyên hai hàng chữ lớn lốm đốm với khí thế hùng tráng, chỉ khác là ở cửa vào Thể Nguyệt cốc có dựng một lôi đài cực lớn bằng gỗ, giống một cái lưỡi dài vươn ra tận hồ.
Hơn một trăm trụ tròn vừa vòng tay ôm đóng thẳng xuống nước, vững chãi đỡ lấy mặt đài.
Trên đài lố nhố chừng hai trăm người, đều phục sức võ giả.
Diệp Chiêu ngoái lại bảo:
- Lương Tiêu thủy đài kia được dựng lên vì ngươi đấy.
Lương Tiêu thầm than khổ, nhưng ngoài miệng vẫn ung dung:
- Thiên Cơ cung thật giỏi kiến tạo, không phải tay thiết kế tài tình thì khó lòng xây dựng được cái đài này.
Gã vén gọn áo, tung mình bay lên, lướt băng băng trên mặt hồ như cánh én rẽ nước, chừng mấy trượng thì chạm lôi đài.
Quần hào đã ước định là phải đập gãy uy phong của Lương Tiêu, thấy gã đặt chân xuống đài, cả bọn cùng vận khí gầm lên, tiếng rền như sấm nổ, núi khe dội lại ầm ầm.
Đối mặt với thiên quân vạn mã, Lương Tiêu còn chưa từng khiếp sợ, sá gì tiếng gầm của bọn võ giả.
Gã chỉ cười, đưa mắt sục sạo trong đám đông, thoáng nhìn đã nhận ra Phong Liên nhờ đôi mắt xanh biếc và làn da trắng tuyết vô cùng nổi bật.
Hoa Kính Viên đứng cạnh cô, tay cầm chéo áo Phong Liên đầy thân mặt.
Bắt gặp ánh mắt Lương Tiêu, cô gái mừng rỡ gọi:
- Sư phụ!
Lương Tiêu nhướng mày, cao giọng hỏi:
- Có bị ngược đãi không?
Phong Liên xúc động đến mức không nói ra lời, chỉ lắc đầu lia lịa.
Lương Tiêu cũng yên yên dạ, đang định hỏi cho kỹ hơn, chợt nghe có tiếng cười khành khạch.
Thích Thiên Phong bước ra khỏi đám đông, nắm tay thụi một phát vào mặt gã, cười nói:
- Lương tiểu tử, mấy hôm không gặp, tặng ngươi món quà này.
Lương Tiêu phổ tìài chi đạo vào chiêu thức, phất áo hất cổ tay lão già, đẩy chệch nắm đấm đi khiến phần ngực lão lộ ra một khoảng sơ hở.
Thích Thiên Phong hoảng hồn lùi tuốt về sau, không để Lương Tiêu kịp xuất thủ phản công.
Lão trợn tròn mắt nhìn Lương Tiêu, miệng la choe chóe:
- Lạ quá, lạ quá, chiêu này kỳ lạ không thể tưởng được! - Cứ ngẫm chỉ mới vài ngày không gặp mà đối thủ đã tấn tới thêm vài phần, lão vô cùng hào hứng, xẹt đến gần bảo.
- Làm tại lần nữa!
Phong Liên gắt:
- Thích Thiên Phong, ông lại định bội ước đấy à?
Thích Thiên Phong cáu kinh mắng:
- Cái đồ đàn bà chi li, bội ước thì bội ước, hà tất nhồi thêm chữ "lại" vào đấy!
Phong Liên cười nhạt:
- Ai bảo bọn đàn ông trí nhớ kém thế.
Ông mà còn đeo bám sư phụ tôi, nhất định tôi sẽ kể tông tốc mọi chuyện xấu của ông ra, khiến ông bẽ mặt với giang hồ một mẻ.
Thích Thiên Phong nổi giận:
- Ta tát vỡ cái mồm thối của nhà ngươi bây giờ, ta có chuyện xấu gì? Hừ, ngươi nói xem, ta có chuyện xấu gì?
Lão trợn mắt, râu vểnh ngược, trông hết sức hung hăng.
Phong Liên thầm sợ hãi, không dám nói tiếp nữa.
Lăng Thủy Nguyệt có phần e ngại, bèn xen vào:
- Lão đầu tử, ông la hét gì thế, mau lui lại đi!
Lăng Thủy Nguyệt đã lên tiếng, Thích Thiên Phong đành hừ một tiếng, hậm hực lùi ra sau.
Đám đông chợt lao xao, một toán người từ trong thạch trận lướt ra, bước lên đài gỗ.
Hoa Thanh Uyên dẫn đầu, theo sau là Đồng Chú, Tần Bá Phù, Dương Lộ, Minh Tam Điệp.
Bảy năm trước, Bạch hạc Tả Nguyên và Đan đỉnh hạc Tu Cốc lần lượt ốm chết.
Trì hạc Diệp Chiêu đang bận lái thuyền nên không tham dự ở đây.
Hoa Thanh Uyên bước tới gần, tóc hai bên thái dương đã bạc, trán hằn nhiều nếp nhăn sâu, đôi mắt đầy ưu tư, không còn linh mẫn ngời sáng như năm nào nữa.
Lương Tiêu nhìn y, bất giác sinh lòng thương hại: "Chẳng qua mối hơn mười năm mà ông ta đã già đến mức này ư?".
Gặp người cha, càng nhớ cô con gái, gã thấy ngực rát bỏng, buột miệng:
- Hoa đại...
Sực tinh ngộ, gã nghiền nát chữ "thúc" giữa hai hàm răng, vòng tay cúi đầu, chưa chát chào:
- Hoa đại cung chủ, bấy lâu nay ông vẫn khỏe chứ?
Hoa Thanh Uyên chìa hai tay, định tiến lên nâng gã dậy, nghe câu đó lại thõng tay xuống:
- Ngươi chẳng nên đến làm gì.
Lương Tiêu nói:
- Học trò gặp nạn, sư phụ không thể không đến.
Đang nói, chợt có linh tính, gã liếc mắt nhìn ngang, thấy Hoa Vô Xuy lẳng lặng đứng sau đám đông, không rõ xuất hiện tự lúc nào.
Nhờ luyện thuật dưỡng nhan, bà tránh được hầu hết vết tích của phong sương và thời gian, gương mặt gần như không biến đổi so với mười năm về trước.
Hoa Mộ Dung đứng bên cạnh mẹ, đẫy đã hơn hẳn hồi chưa xuất giá, da dẻ tươi mịn trông càng thêm đằm thắm mặn mà, nàng ẵm một đứa bé trắng trẻo, non tơ kháu khỉnh.
Không khí trên đài lặng đi, Hoa Thanh Uyên chậm rãi hỏi:
- Lần này ngươi đến đây có mục đích gì?
Lương Tiêu không ngờ y mào đầu theo cách ôn hòa như vậy, ngẩn ra một lát rồi đáp:
- Chỉ muốn các vị thả đồ nhi của tại hạ ra, không có yêu cầu nào khác.
Hoa Thanh Uyên cũng ngẩn người, tự nhủ Lương Tiêu xưa nay quý kế đa đoan, khi nào dễ dàng buông tay như thế.
Ngần ngừ một lát, chừng như vẫn không tin, y lắc đầu nói:
- Ngươi đừng vỡ vĩnh nữa.
Chuyện Sương nhi, lỗi lầm đều ở ta.
Nếu có oán trách thì hãy đổ cả vào ta đây, đừng trút giận xuống những người khác.
Tần Bá Phù nghiêm khắc nhắc:
- Cung chủ không nên nói thế.
Đối với hào kiệt trong thiên hạ, lot lầm của cung chủ là lỗi lầm của cả Thiên Cơ cung, nếu có điều gì không hay không phải, chúng thuộc hạ cũng chẳng tránh được liên đới, Huống hồ việc Hiểu Sương, có trách phải ư ách Hàn Ngưng Tử, tại sao lại trách cung chủ được.
Mặt Hoa Thanh Uyên u ám hẳn đi:
- Nhưng...
Tần Bá Phù hiểu điều y định nói, bèn ngắt lời:
- Huống hồ cung chủ và Hiểu Sương là cha con máu mủ tình thâm.
Lương Tiêu có thể oán trách người khắp thiên hạ, nhưng không có lý do gì oán trách cung chủ cả.
Hoa Thanh Uyên không biết đáp lại thế nào.
Lương Tiêu biết bọn họ đã hiểu lầm quá sâu sắc, bèn ôn tồn nói:
- Hoa cung chủ, quả thực tại hạ không có ý gì khác, chi mong các vi thả tiểu đồ ra.
Ai nấy cười nhạt, bụng bảo dạ: "Tên khốn này hành sự bất chấp thủ đoạn.
Bây giờ ai biết được hắn đang nung nấu điều gì, chưa chừng chúng ta vừa thả con nha đầu là hắn trở mặt, tính hết nợ cũ thù mới ngay đấy”.
Lương Tiêu nhìn khắp mặt mọi người, biết rằng khó mà giải quyết êm xuôi được, bèn cau mày suy tính, đúng lúc đó có người lên tiếng:
- Tên cẩu tặc họ Lương kìa, tại sao ngươi phải rườm lời thế? Có giỏi thì tự mình xông vào mà cướp người về!
Lương Tiêu nghe giọng quen quá, bèn đưa mắt nhìn thì nhận ra Giả Tú Tài đứng lẫn trong đám đông.
Trì Tiễn Ngư đứng bên cạnh, vuốt râu cười nhạt.
Không thấy Kim Thúy Vũ và Bạch Bất Ngật đâu, Lương Tĩêu nhướng mày, cười nói:
- Ý kiến của Giả huynh hay đấy, cung kính không bằng tuân mệnh, nhi!
Gã lạng mình tới gần Phong Liên, quần hào kinh hâi la lối om sòm, nhất loạt nhảy xổ vào gã, nhưng chưa ai kip nhìn rõ ra sao thì Lương Tiêu đã ôm lấy Phong Liên quay về chỗ cũ.
Dáng vẻ vẫn rất ung dung, tường chừng chưa hề động đậy, chỉ sự xuất hiện của Phong Liên bên cạnh gã chứng tỏ những điều vừa xảy ra là thật.
Băng vào trở ra hệt như lướt gió tung mây, ngoài một vài cao thủ, không ai nhìn rỗ gã hành động thế nào.
Quần hào kinh hôn táng đởm, cả lôi đài lặng ngắt.
Trì Tiễn Ngư cảm thấy không khí có phần bất ổn, bèn cao giọng trấn an:
- Chư vị chớ dao động, đài này ba mặt toàn nước, bất kể tặc tử bản lĩnh lợi hại đến đâu cũng đừng hòng chạy thoát.
Chúng ta người đông thế mạnh, mỗi người đâm hắn một nhát, hắn lấy tay đâu mà che chắn hết được.
Mọi người gật đầu khen phải, nhưng khí thế đã cùn nhụt thấy rõ.
Giả Tú Tài phe phẩy quạt trúc, cười hì hì:
- Lão đại nói đúng lắm.
Thế này gọi là mãnh hổ trước mắt, hố thẳm sau lưng, lên không còn đường, xuống đã bít lối, tiến một bước thành chó nhà táng, lui một bước thành chó chết trôi, càng dễ đánh hơn.
Ha ha, mọc cánh bay đi mới hòng thoát chết có điều chó mà mọc được cánh thì chẳng phải là chó nữa rồi...
Thích Thiên Phong tò mò:
- Không phải chó chứ là gì?
Giả Tú Tài cười đáp:
- Thích đảo chủ hỏi khéo thế, chó mọc cánh thì phải gọi là chó bay.
Mọi ngời cười ồ, không khí có hào hứng thêm một chút.
Lương Tiêu nhìn ra mặt nước mênh mang, tính không bóng thuyền bè, tự nhủ mình thừa sức thoát thân, nhưng mang kèm Phong Liên thì không thể.
Gã đang ngẫm nghĩ, Phong Liên chợt thấp giọng:
- Thực ra...!tôi cố ý để họ bắt được đấy.
Lương Tiêu ngạc nhiên:
- Tức là thế nào?
Phong Liên ngượng nghịu cúi mặt xuống:
- Hôm ấy ông vội vàng bỏ đi, tôi cưỡi ngựa đuổi theo mãi mà không kịp, chỉ sợ ông nghĩ quẩn.
Sau đó, tôi gặp Tần Bá Phù và Thích phu nhân cưỡi ngựa đi qua, bèn nghĩ, họ đông như thế, muốn tìm kiếm ông sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tôi bèn ra mặt gây sự, cố ỷ để họ bắt giữ, đồng thời nói với họ rằng ông đã biết tin về Hoa tiểu thư, sắp vào núi Quát Thương khiêu chiến rồi.
Nghe xong, họ hoảng hốt vô cùng, một mặt phái người đi lùng tìm ông, mặt khác ra công lắp đặt hàng rào phòng thủ.
' Nói tới đây, cô liếc về phía Hoa Kính Viên, cậu ta cũng đăm đăm nhìn cô.
Phong Liên mỉm cười.
- May mà có A Vỉên nên những người ở đây đối xử với tôi tương đối nhẹ nhàng.
Lương Tiêu nghe vậy, bất giác liếc về phía Hoa Kính Viên, nào ngờ cậu nhóc ném vào gã ánh mắt hằn học như thù địch.
Lương Hêu ùn lặng, không mảy may phản ứng.
Phong Liên kể xong, tim đập thình thịch, rụt rè hỏi:
- Ông giận tôi lắm phải không?
Lương Tiêu hờ hững đáp:
- Giận cô làm gì? Hiềm nỗi đã đến đây rồi, chẳng dễ mà bỏ đi được đâu.
Cô có sợ không?
Phong Liên bặm bặm môi, chớp mắt nhìn Lương Tiêu, ánh nhìn chan chứa nhu tình:
- Tôi không sợ.
Tệ lắm là cùng chết chứ gì!
Lương Tiêu nghe vậy, ngạo khí lại bùng lên:
- Phong Liên, cấm không được nhắc đến chữ "chết" nữa.
Muốn giết sư đồ chúng ta ư? Chẳng dễ thế đâu!
Câu cuối cùng bật cao lông lộng như đao kiếm giao kích, đâm thẳng vào màng nhĩ mọi người.
Ai nghe cũng phải biến sắc.
Lương Tiêu lại đổi giọng nhẹ nhàng hỏi Phong Liên:
- Kiếm và ngựa đâu?
Phong Liên trỏ Tần Bá Phù:
- Kiếm hắn ta đang đeo, ngựa thì ở trong cung.
Sau vai Tần Bá Phù quả có nhô lên phân nửa chuôi kiếm, Lương Tiêu bèn nói:
- Tần Thiên vương, xin để ýật hoàn cố chủ!
Tần Bá Phù đảo mắt, tự nhiên sinh nghi: "Đòi kiếm à, phải chăng thanh kiếm này có chỗ đặc biệt? Võ công Lương Tiêu đã cao cường như vậy, không thể chắp cánh cho hổ được".
Nghĩ vậy, y chỉ vuốt râu cười nhạt.
Đối với Phong Liên, Thiên Phạt kiếm còn quan trọng hơn tình mạng, cô bỗng siết chặt nắm tay, thét lên bất bình:
- Lão già quặt quẹo kia, ngươi định cướp kiếm của ta ư? Hừ, nếu không trả đây thì ta sẽ nhổ trụi râu của ngưđi.
Cô bực tức mà gương mặt lại hồng hào, trông càng thêm kiều diễm.
Quần hào đều lấy làm thú vị, liền cười hi hí.
Tưởng rằng bọn họ chế nhạo mình không tự lượng sức, Phong Liên đùng đùng nổi giận.
Cơn giận bốc thành ngọn lửa thiêu đốt tâm can, cháy đỏ cả vành tai xinh xắn, cô gái định liều mạng lao lên đoạt kiếm, chợt Lương Tiêu lãnh đạm bảo:
- Phong Liên, lui ra! Sư phụ là người giữ kiếm, nay kiếm rơi vào tay người khác, sư phụ phải có trách nhiệm lấy lại.
Mắt sáng ngời, Phong Liên vui mừng hỏi:
- Sư phụ...!bằng lòng nhận kiếm rồi hả?
Lương Tiêu gật đầu.
Phong Liên biết rằng gã không bao giờ nuốt lời hứa, càng nghĩ càng rạng rỡ mặt mày, lại' hồi tưởng mấy năm vất vả tìm kiếm Lương Tiêu, tự nhiên không cầm được hai hàng nước mắt, từng giọt tuôn rơi trên khuôn mặt khả ái của cò, ưông như hoa xuân chớm nở còn đọng sương mai.
Lương Tiêu không để ý đến tâm tư sâu kín của cô gái, sải bước tới trước, vòng tay nói với Tần Bá Phù:
- Thiên vương cẩn thận, tại hạ lấy kiếm đây!
Quần hào cho rằng thái độ thông báo trước khi xuất thủ như thế là quá đỗi huênh hoang, xem thường đối phương nên ai cũng ghét, bèn thi nhau la lối rủa xả.
Tần Bá Phù biết rõ bản lĩnh của Lương Tiêu, khóng hề cho rằng lời gã là yênh vang tự thị.
Y gỡ Thiên Phạt kiếm, ném xuống mặt đài cho khỏi vướng bận chân tay, đoạn dận hài lên, thận trọng đáp:
- Hay lắm, ngươi cứ lại mà lấy!
Phong Liên giận quá, mắng sa sả:
- Lão già quặt quẹo kia, ngươi dám giẫm bảo kiếm thế à? Sau...!sau này ta cũng sẽ giẫm ngươi bẹp dí, không cho ngươi ngóc đầu lên nữa.
Tần Bá Phù đang tập trưng toàn bộ sự chú ý vào Lương Tiêu, nghe mà như không biết.
Chúng nhân Thiên Cơ cung đều nghĩ nếu để Lương Tiêu đoạt được kiếm thì thật là mất thể diện, Ngay lập tức, Đồng Chú, Dương Lộ, Minh Tam Điệp cùng tiến lên, đứng chắn trước mặt và hai bên Tần Bá Phù, Hoa Thanh Uyên ngần ngừ một chút rồi cũng tiến ra đứng bọc sau lưng họ Tần, tạo thành một tiểu trận Ngũ hành.
Năm người này là đệ nhất cao thủ của Thiên Cơ cung, trận Ngũ hành do họ kết thành đủ để đương cự bất kỳ cường địch nào trên đời.
Thích Thiên Phong khịt mũi vẻ không vui:
- Năm đánh một, chẳng ra cái bản lĩnh gì!
Lương Tiêu mủn cười:
- Không sao, - đoạn cúi mình, cung kính nói.
- Đắc tội!
Dứt lời, gã lướt tới trước hơn một trượng.
Đồng Chú ýà Dương Lộ cùng đầy song chưởng, Lương Tiêu xoay nghiêng mình, di chuyển đến mé bên hai người.
Đồng Chú ýà Dương Lộ đánh hụt, vội quay phắt lại phòng ngự.
Lương Tiêu vẫn chưa xuất chiêu, tiếp tục xoay mình lần nữa, mục tiêu là Tần Bá Phù và Minh Tam Điệp, hai người đồng xuất chưởng.
Lương Tiêu liền xoay tít mình tránh đi.
Quần hào thấy gã một mực né tránh, tưởng gã đang rơi vào thế hạ phong, thày đều vỗ tay hò la, buông lời dè bỉu.
Lương Tiêu tiến một bước mà xoay mình mấy lần, đôi ống tay áo rủ thấp, không hề xuất thủ tấn công, nhưng những điểm gã di chuyển tới đều là chỗ sơ hở của Ngũ hành trận.
Năm người kia không dám chậm trễ, cũng liên tục di chuyển theo gã.
Xoay trở mấy vòng, tự dưng vị trí của họ lại biến thành đớng đối mặt nhau.
Chớp đúng khoảnh khắc đó, Lương Tiêu vụt tung mình lên, vỗ liên tục bổn chưởng, tấn công gần như cùng lúc Đồng Chú, Dương Lộ, Tần Bá Phù và Minh Tam Điệp.
Bốn người cảm thấy lành phong ập tớí nặng như đá tảng, bèn vận công cử chưởng chống đỡ.
Nào ngờ chưởng lực của Lương Tiêu đột nhiên tiêu tán, bóng dáng cũng tan biến, bốn cao thủ mất mục tiêu, nhưng công lực đã phóng ra, không tài nào thu thế kịp, thành thử song chưởng của Đồng Chú, Dương Lộ và Minh Tam Điệp đồng loạt phóng vào Tần Bá Phù.
Họ Tần làm sao đỡ được sự hợp kích của ba người, vừa chạm chưởng lực là một mùi tanh lợ xộc lên cổ, hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, Ba người kia va phải Cự linh huyền công, cũng đều giật lui một bước, ngực ngâm ngẩm đau.
- Diễn biến quá đột ngột, Hoa Thanh Uyên bật kêu, phóng vọt tới trước đỡ Tần Bá Phù, lấy đan được ra cho y uống.
Lương Tiêu không còn ai ngăn trở, khoan thai lướt tới nhặt lấy Thiên Phạt kiếm, Tần Bá Phù hộc lên:
- Chết rồi, bảo kiếm!
Hoa Thanh Uyên lắc đầu:
- Tần huynh, hư danh nhỏ nhoi đấng kể gì, bản thân mình mới là quan trọng.
Y cũng không quay đầu lại, áp chưởng lên lưng họ Tần, vận chân khí đầy mạnh vào.
Tần Bá Phù thở dài im lặng.
Lương Tĩêu nghe câu ấy, trong lòng có chút gí như hổ thẹn.
Bỗng ai đó phá lên cười:
- Hay quá, hay quá! Xuất chưởng dụ địch hoàn toàn chính xác, đoạt kiếm thoát thân chỉ trong kẽ tóc đường tơ.
Mười năm cách biệt, công phu của tôn giá càng ngày càng cao mình, Lương Tiêu đưa mắt nhìn.
Hai người lướt ra khỏi đám đông, chân không chạm đất, đầu đội mũ nhỏ, râu dài chạm ngực.
Lương Tĩêu trông quen mặt quá, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Một trong hai người cười hỏi:
- Tôn giá không nhận ra lão nạp ư?
Lão bỏ mũ để lộ cái đầu trọc lóc, liền đó gỡ bộ râu đài, phô ra khuôn mặt đầy đặn tươi tỉnh, chính là Sư Tầm tôn giả.
Người kia cúng bỏ mũ gỡ râu, để lộ đôi má hóp và khuôn mặt xương xẩu, chính là Long Nha thượng nhân.
Quần hào xì xào bàn tán.
Lương Tiêu lấy làm lạ: "Hai lão này đến đây làm gì?".
Sư Tam tôn giả him đôi mắt vốn đã rất ti hí, ngắm nghía Lương Tiêu:
- Nếu lão nạp đoán không lầm, các hạ chính là Lương Tiêu Bình chương, cũng chính là người mặt nạ đã đột nhập Đại Thiên Vương tự năm nào?
Chẳng là phương pháp dụ Đồng Chú, Tu Cốc, Dương Lộ và Tần Bá Phù đối kháng lẫn nhau để đả bại họ cũng tương tự như lối đấu không động một ngón tay mà khuất phục được Hàng ma cửu bộ trong chùa Đại Thiên Vương trước đây, Lương Tiêu thấy Sư Tầm tôn giả nhìn ra được chân tướng mình, không tiện giấu giếm nữa bèn gật đầu:
- Tôn giả tinh tường lắm.
Năm ấy Lương mỗ vướng phải nhiều rắc rối nên không tiện lộ mặt thật.
Long Nha thượng nhân nghe gã thừa nhận, mắt bỗng long lên sòng sọc.
Sư Tầm tôn giả kín đáo ra dấu cho đồng môn, miệng vẫn giữ nụ cười đưa đầy:
- Lão nạp đoán ra ngay.
Người mặt nạ là Lương Bình chương.
Lương Bình chương là người lạ mặt.
Thảo nào lợỉ hại đến thế...
Lão chưa dứt lòã, chợt Ngân cưng lạc nguyệt Trương Thanh Nham quát to:
- Hai kẻ thập thò lén lút kia! Các ngươi là ai, cải trang trà trộn vào đây có mưu đồ gì?
Sư lầm chỉ cười khổng đáp.
Long Nha hừ mũi thật mạnh cười nhạt:
- Bọn lão gia đang nói chuyện, ngươi dám sủa nhặng lên là sao?
Trương Thanh Nham nổi giận, định chửi lại thì hắn tử râu hùm bên cạnh can:
- Trương huynh bớt giận, ta có biết hai kẻ này.
Trương Thanh Nham nhìn sang.
Hắn tử râu hùm căm hờn nói:
- Hai kẻ này là lạt ma Tây Vực, kẻ gầy ten Long Nha, kẻ béo hiệu Sư Tầm.
Mấy năm gần đây chúng gây ra bao chuyện táng tận lương tâm ở phương nam này, hết đào bới hài cốt mộ táng ăn trộm châu báu lại dung túng đệ tử hãm hiếp đàn bà con gái, đánh đập hành hạ đàn ông con trai, chẳng từ một tội ác nào.
Quần hào nghe vậy đều sôi sục căm thu, nhao nhao thóa mạ.
Long Nha, Sư lãm không hề lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ nhếch mép khinh miệt.
Trương Thanh Nham nổi điên, thét lên:
- Lý Anh huynh, huynh chắc chắn đây là bọn chúng chứ?
Hắn tử râu hùm nói:
- Có gì mà không chắc chắn! Mấy sư thúc sư huynh của ta, vì giữa đường thấy chuyên bất bình chẳng tha nên đã giao chién với đệ tử của tên lạt ma gầy này...
Trương Thanh Nham nôn nóng hỏi:
- Kết quả thế nào?
Hắn tử râu hùm hạ giọng, mặt tím rim:
- Kết quả bên chúng ta có bốn người bị thương, còn tên lạt...!lạt ma gầy đó chưa buồn xuất thủ...
Trương Thanh Nham không đủ kiên nhẫn nghe hết, giương cung bắn phựt một phát, bảy viên đạn sắt bay veo véo nhắm đến Sư Tầm tôn giả.
Lão béo không thèm giơ chan, cũng chẳng buồn động tay, vẫn mỉm cười nhìn Lương Tiêu.
Long Nha chạy ào lên trước, chộp ba lần trong không trung, quơ đánh rột bảy viên thiết đạn vào lòng bàn tay.
Trương Thanh Nham không ngờ chỉ trong một ngày mà tuyệt kỹ bình sinh của mình đã hai lần thất bại, cứ đứng đực mặt ra.
Long Nha lừ lừ quét mắt khắp mặt mọi người, rồi "rốp" một tiếng, lão khép hai chưởng vào nhau, ánh đỏ bắn loe lóe qua những kẽ tay, sau đó khí trắng bốc lên, chỉ trong khoảnh khắc, lão lại buông hai tay ra.
Ai trông cũng hồn xiêu phách lạc, bảy viên thiết đạn đã bị lão nung chảy và nặn thành một quả cầu sắt đỏ lừ to bằng nắm tay.
Lương Tiêu thoáng cau mày, bụng bảo dạ: "Mười năm không gặp, Viên mãn tâm tủy của lạt ma này cũng tinh thuần hơn nhiều rồi".
Long Nha vô cùng đắc ý, ngạo nghễ nhìn quanh.
Thích Thiên Phong cười bảo:
- Cái trò nung sắt thành bóng này cúng chẳng có gì là giỏi giang.
Long Nha nổi cáu hừ một tiếng:
- Xin được xem bản lĩnh của Thích đảo chủ.
Lão phất tay, quả cầu sắt nóng đỏ kều vù một tiếng, bay về phía Thích Thiên Phong, tốc độ rất chậm nhưng hơi nóng tỏa bạt ra xung quanh, rõ ràng là chứa đựng lành lực vô cùng khủng khiếp.
Họ Thích mỉm cười, khẽ khàng giơ ngón trò đỡ bên dưới quả cầu, quả cầu sắt đỗ lại trên đầu ngón tay lão, vẫn quay vù vù.
Quần hào rộ lên hoan hô.
Long Nha sắt mặt lại:
- Thích đảo chủ còn biết diễn tạp kỹ cơ à?
Thích Thiên Phong cười:
- Thế này đã là gì! Con lừa trọc hom hem kia, lão tử làm trò khác cho ngươi xem.
Giọng lão không khiêm tốn chút nào, Long Nha nhướng mày lên, mắt rực lửa giận.
Thích Thiên Phong nắm quả cầu, xát hai tay vê quả cầu thành hình trụ, sau đó nắm hai đầu kéo dài về hai phía trái phải cho đến khi hết chiều dài hai cánh tay mới đừng, biến nó thành một que sắt mỏng tanh, sau đó ngắt đôi cái que, kéo căng ra lần nữa, y như thể cầu sắt hay gậy sắt trong tay lão cũng chỉ là bột bánh, mặc tình nháo nặn vậy.
Sư Tầm, Long Nha trông thấy, mặt xám như tro.
Kéo ngắt như thế chừng mười lần, quả cầu ưòn vo lúc nãy đã biến thành những sợi dây sắt dài mảnh.
Thích Thiên Phong ngừng tay hỏi:
- Con lừa hom hem, ngươi thấy công phu đánh bột của đảo Linh Ngao thế nào?
Long Nha chưa đáp, Lăng Thủy Nguyệt đã mắng:
- Công phu của ông thì bảo là của ông, quàng xiên thành công phu đánh bột của đảo Linh Ngao là sao?
Thích Thiên Phong cười lấy lòng:
- Phu nhân dạy phải lắm, thanh danh là quan trọng, không nên để người ngoài tưởng nhà mình mở tiệm bán mì.
Bà vợ lườm một cái sắc lẻm:
- Ông biết được thế là tốt.
Trông Thích Thiên Phong biểu diễn dễ dàng như không, nhưng các cao thủ võ học ở đây đều hiểu rất rõ cái khó bên trong.
Nói gì thì nói, cầu sắt không dẻo dai như bột mì, muốn kéo được những sợi dây mảnh dài như vậy mà không đứt sợi nào, ngoài nội công cực kỳ thâm hậu còn cần khả năng điều chuyển thủ kình khéo léo.
Sư Tầm, Long Nha kinh hãi đã đành, ngay Lương Tiêu cũng phải tán thưởng:
- Công phu của Thích đảo chủ thật ghê gớm.
Lương Tiêu tự thẹn không theo kịp.
Thích Thiên Phong cười ha hả:
- Ngươi nhận kém làm gì vội, bản lĩnh của lão phu không chi'có thể này thôi đâu!
Lão sẻ sẹ ngắt đôi những sợi đây sắt trong tay rồi kéo căng lần nữa.
Sức người cũng có lúc không đều, vả chăng dây sắt đã mảnh đến mức không thể mảnh hơn được nữa.
Lần này, Thích Thiên Phong vừa dụng lực, nắm dây sắt đã thi nhau đứt bựt.
Sư Tain nhìn cảnh đó, cười khẩy:
- Đây là bản lính của Thích đảo chủ đấy à?
Thích Thiên Phong trân trân nhìn đám dây đứt, mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh, cuối cùng hầm hầm quãng hết cả đi, Sư Tầm tôn giả cười ha hả, cúi mình thi lễ với Lương Tiêu:
- Lương Tiêu Bình chương...
- Gọi Lương Tiêu là được rồi...!- Lương ĩìêu ngắt lời.
Sư Tầm cười rinh rích:
- Thế đâu được! Bình chương đã từ quan, nhưng uy phong với toàn quân vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào.
Các bộ tướng củ của Bình chương như Thổ Thổ Cáp, Lý Đình liên tiểp đánh dẹp chư vương Mông Cổ, chiến công hiển hách một thời, bản lỉnh như Oa Khoát Đài Hãn Hải Đô mà nghe đến tên Thổ Thổ Cáp cũng phải cúp đuôi chạy, không dám đối địch nữa đấy!
Lương Tiêu lạnh nhạt nói:
- - Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, Lương Tiêu ngày nay chỉ là một thảo dân, không đáng để tôn giả vôn vã này nọ.
Sư Tầm nhìn gã, ngẫm nghĩ: "Hắn ta đang gặp bước khó khăn, phải có lực lượng bên ngoài trợ giúp mới mong rút lui an toàn, nay được ta làm viện thủ thì khác nào chết đuối vớ được cọc, làm gì có lý do để từ chối.
Vả chăng hắn là người uy danh lừng lẫy, triều dã đều biết tiếng, nay ta thu phục được hắn kể như là lập công to, mai sau lại mượn tay hắn diệt sạch bọn dư nghiệt Nam triều kia thì càng là một công đôi việc".
Lão cười:
- Sao lại thế, võ công Bình chương vô địch thiên hạ, xưa nay Sư Tầm vẫn kính phục lắm lắm.
Thánh thượng luôn mong người hiền như ngày hạn mong mưa, nếu Bình chương bằng lòng quay đầu về, tiền đồ vẫn thênh thang rộng mở.
- Lão đưa cặp mắt li hí quét khắp lượt quần hào, cao giọng nói.
- Cái bọn dư nghiệt Nam triều vô đức vô năng này lại dám làm phiền Bình chương, đúng là nghé con không biết sợ cọp, thật khiến huynh đệ ta bất bình.
Chúng ta, tuy tài nghệ chẳng đáng là bao, nhưng hôm nay mà các ngươi gây khó dễ cho Bình chương thì cũng tức là gây khó dễ cho huynh đệ chúng ta.
Bình chương đại nhân, chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, chi bằng chúng ta cùng phóng tay chém giết một trận cho máu nhuộm mặt hồ, thây phơi đầy đất, để bọn dư nghiệt nghịch tặc này biết sự lợi hại của Đại Nguyên chúng ta.
Quần hào càng nghe càng kinh sợ, riêng một Lương Tĩêu đã đủ gớm ghê, lại được hai tên Phiên tăng này liên thủ, hậu quả thực chưa biết thế nào mà lường, Mọi cặp mắt đổ dồn vào Lương Tiêu, những bàn tay cũng tự động nắm chuôi kiếm, đao hoặc ám khí.
Lăng Thủy Nguyệt đăm chiêu tính toán: "Lương Tiêu mà Hên thủ với hai tên này thì cục diện thực hung hiểm.
Nếu Thiên Phong tham gia, tình hình có thể xoay chuyển, khổ nỗi ông ấy đã thất bại hai trận liền, lại đã hứa không can thiệp vào vụ này.
Nếu bội ước tham chiến, uy phong mấy trăm năm nay của đảo Linh Ngao sẽ tan thành mây khói mất.
Huống hồ Lương Tiêu có ơn với nhà họ Thích, lão thân cũng không tiện đứng về phía Thiên Cơ cung".
Bà phân vân mãi không quyết định được.
Phong Liên lại nghĩ: "Trông hai tên hòa thượng chẳng phải hạng tử tế gì, nhưng bản lĩnh cao cường, kể cũng là trợ thủ đắc lực, Tây Côn Luân sẽ quyết định thế nào đây?", Cô đưa mắt nhìn sang, Lương Tiêu vẫn giữ nguyên bộ mặt bình thản, không tỏ ra mừng hay giận.
Long Nha vốn tính nóng nảy, bèn sốt ruột hỏi:
- Lương tướng quân, đã là đại trượng phu, hành sự chỉ cần một câu là quyết.
Tại sao do dự thế?
Lương Tiêu nói:
- Do dự cái gì, chẳng qua ta thấy tức cười quá thôi.
Sư Tầm cau mày:
- Có điều gì đáng cười ở đây?
Lương Tiêu chăm chú nhìn lão, mỉm cười bảo:
- Đáng cười là ở chỗ các ngươi dùng dạ tiểu nhân do lòng quân tử.
Lương Tiêu ta có tồi tệ đến cỡ nào đi nữa cũng không thể quần tam tụ ngũ với bọn thổ phỉ dâm tặc.
Long Nha, Sư lầm, các ngươi quá coi thường người khác rồi đấy!
Gã vừa lên tiếng, cả lôi đài rộng rãi đều im phăng phắc.
Hoa Thanh Uyên như trút được gánh nặng: "Ta quả không nhìn lầm, Hài tử này, cho dù đã từng phạm sai lầm, nhưng rất biết phân biệt trắng đen tốt xấu".
Y yên bụng quay lại chữa chạy cho Tần Bá Phù.
Sư Tâm Long Nha, một bộ mặt hóp, một bộ mặt phị, cùng đỏ bầm lên như tiết lợn, bốn con mắt trợn ngược nhìn trừng trừng vào Lương Tiêu, thực không dám tin những gì vừa nghe là sự thực.
Giả Tú Tài bước hẳn lên khỏi đám đông, giơ quạt rách trỏ hai người, cười hì hì:
- Hay lắm! Lương Tiêu không thể bè đảng với các ngươi, Bởi hắn tà người, các ngươi là chó lợn.
Còn nếu hắn là chó lợn thì các ngươi thậm chí không bằng chó bằng lợn nữa...
Long Nha biến sắc mặt, hừ một tiếng, sàn gỗ dưới chân lão bỗng xuất hiện một vệt cháy đen, nó lan dần đi như rắn trườn, nhanh chóng bò tới gần Giả Tú Tài.
Lương Tiêu nhắc:
- Cẩn thận đó!
Giả Tú Tài đang hăm hở lăng mạ hai lão lạt ma, chợt cảm thấy gan bàn chân rát bỏng bèn cúi xuống nhìn.
Một lưỡi lửa đang liếm từ giày, tất lên đến quần hắn.
Họ Giả hoảng hồn, nhón chân nhảy chôm chôm hết đây đến kia, nhưng không sao rũ bỏ được vết cháy, hắn đến đâu nó cũng bám theo, thậm chí chưa đáp xuống đất, lưỡỉ lửa đã chờm lên cao, dính lấy gan bàn chân hắn.
Chỉ hai nhịp nhảy lên hụp xuống, Giả Tú Tài đá chìm trong ngọn lửa, trông như một cây đuốc sống.
Quần hùng không hiểu nguyên do ra sao, chỉ thấy hắn hoa chân múa tay, toàn thân chói lòa, tất cả đều kinh sợ đứng ngẩn ra.
Trì Tiễn Ngư lo lắng bước ra giữ lấy cánh tay Giả Tú Tài, tức thì cảm thấy một luồng khí nóng chảy ông ộc sang mình, tay áo bốc cháy, Y không ngần ngừ lâu, nhấc luôn Giả Tú Tài lên, chạy ào ra mép đài, nhấn hắn xuống nước cho đến khi lửa tắt khói tan hết mới kéo lên bờ.
Giả Tú Tài quần áo rách bươm, râu tóc cháy trụi, toàn thân chi chít vết bỏng, trông thảm thương vô cùng.
Trì Tiễn Ngư đặt huynh đệ xuống, hai tay chống nạnh, tức giận nói:
- Thượng nhân ra tay tàn độc quá.
Trì Tiễn Ngư mong được thỉnh giáo.
Long Nha nhìn trời cười nhạt, dưới chân lão, một vệt sém nữa hiện ra, bò về phía họ Trì.
Trì Tiễn Ngư biết vết cháy này rất quái gở, nhất thời không nghĩ ra cách nào ứng phó, nhưng đã lỡ tuyên chiến rồi, không thể rụt đầu bỏ cuộc.
Y đang lưỡng lự suy tính, chợt một bóng người xẹt tới.
Hoa Thanh Uyên rủ tay áo đứng yên trước mặt y, nhẹ nhàng nói:
- Trì huynh, cái món tiểu xảo này cứ để Hoa mỗ đối phó.
Giả huynh đệ bị thương nặng đấy, huynh lo săn sóc thuốc thang đi.
Y nói vậy, vừa giúp Trì Tiễn Ngư dễ bề rút lui mà vẫn bảo toàn được thể diện, vừa nhẹ nhàng đưa vai gánh lấy trách nhiệm mà không làm họ Trì tổn thương.
Trì Tiễn Ngư cảm kích vô cùng, vết cháy vẫn chầm chậm bò như con rắn, nhưng tới cách Hoa Thanh Uyên hai trượng thì nó dừng lại.
Hoa Thanh Uyên mỉm cười:
- Thượng nhân luyện được Viên mãn tâm tủy, thần thông cái thế, tại sao không hiểu lẽ phải chút nào như vậy?
Long Nha nghe Hoa Thanh Uyên gọi đúng tuyệt chiêu của mình, cũng hơi sửng sốt, trầm giọng đáp lại:
- Hoa cung chủ học nhiều hiểu rộng, chẳng hay vỏ công ra sao?
Hai người vừa đấu khẩu bằng những lời lẽ sắc bén, vừa liên tục dồn nội lực xuống chân, tiến hành công thủ từ xa.
Viên mãn tâm tủy là tuyệt học của Mặt tông, hấp thu tinh hoa của ánh dương làm năng lượng cho người luyện, càng luyện lên cao, trong cơ thể càng ăm ắp dương kình.
Rất nhiều cao tăng, trước khi viên tịch đã triệu tập môn hạ đệ tử lại, vận dương kình tự thiêu, mà thiêu sạch đến mức thân thể không còn gí, thế gian vẫn gọi là phép đó là "hồng hóa".
Hiện thời Long Nha đã luyện đến thành thứ tám, muốn tạo ngọn lửa thiêu cháy người khác hoàn toàn không phải là việc khó.
Hoa Thanh Uyên vốn biết nội công của lạt ma này kỳ quặc vô cùng, chưa chắc Trì Tiễn Ngư đã đối địch nổi, vì thế mới ra mặt đỡ hộ.
Được cái võ công của y có căn cơ, mấy năm nay đã đến tiến cảnh mái, so với Long Nha chỉ hơn chứ không kém, song tính tình y trung dung điềm đạm, hành sự cốt phải đạo thì thôi, tuy chiếm thượng phong nhưng cũng chỉ chặn dương kình lại chứ chưa phản kích, Sư Tầm theo dõi đến đây thì ngấm ngầm vận khí, dồn mạnh nội lực xuống gan bàn chân, phối hợp với luồng Viên mãn tâm tủy của Long Nha để tấn công Hoa Thanh Uyên.
Từ bi quảng độ Phật mẫu thần công của lão đã tới mức đăng phong tạo cực, có phần còn lợỉ hại hơn Viên mãn tâm tủy của Long Nha.
Hoa Thanh Uyên đang giữ thế đối kháng cân bằng, chợt cảm thấy kình lực của đối phương tăng vọt, hầu như quá sức mình, vệt cháy nhúc nhích bò bò tới gần hơn, trán y rịn ướt mồ hôi.
Lương Tiêu nghĩ bụng: "Hai tên lạt ma hợp sức đánh một người, thật là trơ tráo vô liêm sỉ.
Ta mà xuất thủ, muốn thắng cũng chẳng khó khăn gì, nhưng cái bọn đáng ghét ấy vừa giương cờ ủng hộ ta, dẫu ta không nhận ơn huệ của chúng, cũng không tiện trở mặt phản kháng".
Gã đang do dự, chợt thấy Hoa Vô Xuy đi xuyên qua đám đông, nhẹ nhàng tiến lên trước rồi dừng lại sau lưng Hoa Thanh Uyên.
Vệt cháy uốn éo một lúc rồi dừng lạí.
Lương Tiêu tự nhủ: "Ở phải, Thiên Cơ cung thiếu gì nhân tài, đâu đến lượt ta phải lo chuyện bao đồng!".
Hai bên giữ thế giằng co hồi lâu, khó phân thắng phụ, Sư Tầm bỗng cười nói:
- Ở Trung nguyên, đúng là chẳng có kẻ nào ra hồn, lù lù mấy trăm hắn tử mà để cho một nữ nhân ra mặt.
Hoa Vô Xuy bình thản nói:
- Thế thì sao, tôn giả khinh thường nữ nhân chăng? Tôn giả luyện Từ bi quảng độ Phật mẫu thần công, chẳng lẽ không biết Như Lai cũng là do nữ nhân sinh ra?
Sư Tầm tôn giả gượng cười, cơ mặt: giật giật một cách thiếu tự nhiên:
- Đâu dám, đâu dám.
vỏ công và kiến thức của tôn giá còn vượt xa bọn tu mi nam tử, vì thế kẻ hèn này mới buông lời cảm khái đó thôi.
Nhớ thuở xưa, Bá Nhan Thừa tướng đốc suất binh mã đến Lâm An, dại quân Tống triều lũ lượt kéo ra đầu hàng.
Thật đúng là: Mười bốn vạn quân cùng cởi giáp, Hỏi còn ai xứng mặt nam nhi [3]!
Hai câu cuối cùng, lão phổ nội lực vào giọng nói cho lông lộng vang xa.
Hoa Vô Xuy vốn rất giỏi đối đáp, nhưng sự thực quả đúng như thế, bà cũng không biết bao biện cách nào.
Quần hùng còn phẫn nộ hơn, nhưng không dám ra mặt đơn đả độc đấu.
Thích Thiên Phong bị ràng buộc bởi lời hứa với Phong Liên, không thể xuất thủ, đành chỉ bất bình la lối mà thôi.
Đúng lúc ấy, phía hồ nước có tiếng người vọng tới:
- Kẻ nào bảo Đại Tống không còn ai đáng mặt nam nhi?
Giọng nói như sấm rền giữa trời quang, vang vọng giữa các dãy núi, dội ong ong vào tai mọi người.
Quần hào mừng rỡ, đồng thanh reo hò:
- Vân đại hiệp!
Sư lầm giật mình, ngoảnh đầu nhìn ra.
Mười mấy chiếc thuyền nhỏ đang đều đặn trôi ra từ khe vỏ sò, trên thuyền dẫn đầu có một người đang đứng, mặt đẹp như vẽ, y phục trắng muốt, tua kiếm ngũ sắc nhô lên sau vai bay lật bật trong gió.
Chú thích:
[1] Thuật hài hòa.
[2] Trích trong sách Tuân Tử
[3] Trích bài Thuật quốc vong thi của Hoa Nhụy phu nhân.
Phu nhân họ Từ (có thuyết cho là họ Phí), tài sắc vẹn toàn, nguyên là quỷ phi của Thục Hậu chủ Mạnh Sưởng.
Nước Thục mất, nàng được Triệu Khuông Dẫn súng ái, đón về cung, sau đó bị Triêu Khuông Nghĩa giết chết để trừ hậu họa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...