Có điều ngay lúc hẳn quay người định chạy trốn lại phát hiện ba mũi tên kia đã phong tỏa ba hướng bỏ trốn của hắn, sinh cơ duy nhất chính là đại trận hộ sơn còn đang bộc phát kiếm khí Tử Tiêu Lôi Đình cường đại đẩy lui đám người La Tam Thông.
Trận pháp không phải người, sẽ không nhận ra chủ nhân.
Giờ hắn bị ép tới sát mép trận pháp, hoặc lựa chọn ở lại bên ngoài chống đỡ Sở Hưu, hoặc lựa chọn bước vào trận pháp, cùng chịu đựng công kích của trận pháp.
Khí huyết quanh người Trần Kiếm Không bùng lên, hóa thành ba kiếm khí đỏ máu chặn đường Diệt Hồn Tiên, nhưng bản thân hân cũng bị ép lùi vào trận pháp, bị không khí Tử Tiêu Lôi Đình kia tẩy rửa!
Sở Hưu nhanh chóng lao tới, quanh thân ma khí ngập trời, hai tay niết ấn quyết, ma khí ngập trời ngưng tụ thành một pháp tướng Phật Đà màu đen quý dị phía sau, tay cầm trường đao đỏ máu. Một đao chém xuống, ma khí mãnh liệt, đồng thời dẫn phát khí huyết quanh người Trần Kiếm Không.
Bát Tự Kiếm Quyết đồng thời thi triển, Trần Kiếm Không khó nhọc ngăn cản Sát Sinh Ma Phật Tướng, của Sở Hưu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị ép vào thế hạ phong, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Sầm Phu Tử trong Ba Sơn Kiếm Phái thấy cảnh này cũng phải biến sắc, hắn vội vàng nói: "Mau mở trận pháp cho chưởng môn vào!"
Những trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái khác. đều chần chù.
Không phải bọn họ muốn hại chết Trần Kiếm Không, mà là một khi mở trận pháp, bọn họ lấy gì ra ngăn đám hung đồ Ma đạo thực lực cường đại như La Tam Thông? Thủ hạ của Sở Hưu đâu chỉ có một người thực lực cường đại!
Sâm Phu Tử lo lắng nói: “Ngu ngốc! Không mở. trận pháp ra, chưởng môn chết bên ngoài, Ba Sơn Kiếm Phái chúng ta cũng hoàn toàn xong đời! Các ngươi ai đối đầu được với tông sư võ đạo? Ai dám nói chống đỡ được Ba Sơn Kiếm Phái?”
Hiện tại Ba Sơn Kiếm Phái thật ra đã rất suy yếu, đời sau không người kế tục, thậm chí không có đệ tử trẻ tuổi ra dáng một chút.
Chẳng qua không có đệ tử trẻ tuổi thì vẫn có thể chậm rãi phát hiện, chậm rãi bồi dưỡng được. Còn nếu vị tông sư võ đạo Trần Kiếm Không mà chết, Ba Sơn Kiếm Phái không còn tông sư võ đạo trấn giữ có lẽ không bao lâu sau sẽ bị đá ra khỏi Thất Tông Bát Phái.
Sầm Phu Tử oán hận nói: "Lão phu đã nói với các ngươi từ lâu rồi mà, không thể bao che cho Hướng gia, không thể bao che cho Hướng gia! Làn này thì hay rồi? Dẫn lửa đốt cả bản thân luôn rồi!”
Lúc này ngay cả Bành Xung cũng không nói gì.
Mặc dù quan hệ giữa hắn và Hướng gia không tệ, thậm chí gia chủ Hướng gia là huynh đệ kết bái của hắn, nhưng hắn vẫn là trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, một khi Ba Sơn Kiếm Phái xảy ra vấn đề gì, vậy cũng là tổn thất không cách nào tưởng tượng đối với hắn.
Những trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể điều khiển mở ra trận pháp.
Trần Kiếm Không bị Sở Hưu áp chế tới cư, thân hình nhanh chóng lui lại, tốn về phía sau. Nhưng cùng lúc, do trận pháp đã mở, đám người La Tam Thông cũng xông về phía đám trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái.
Trước đó đám người La Tam Thông còn tưởng phải ác chiến một trận, người của Ba Sơn Kiếm Phái chắc chắn sẽ ra tay ngắn cản.
Chẳng qua cảnh tượng lại khác với suy nghĩ của bọn họ, bên phía Ba Sơn Kiếm Phái lại chủ động lui vẽ phía sau, để lại đám người Hướng gia vốn đang trốn sau lưng họ.
Đại nạn ập tới, ai bay đường người nấy. Vợ chồng còn thế nói gì tới Ba Sơn Kiếm Phái cùng Hướng gia.
Gia chủ Hướng gia kia vẫn tính là có chút can. đảm, thấy đám người mình đã lâm vào tuyệt cảnh vẫn không lựa chọn lui lại phía sau, ngược lại bộc phát toàn bộ huyết khí chân khí định liều mạng kéo vào người chết cùng.
Có điều thực lực gia chủ Hướng gia hơi yếu, bị La Tam Thông trực tiếp chém mấy đao chia thành hai nửa, ngay cả những người khác của Hướng gia cũng bị giết sạch.
Lúc này bất luận Trần Kiếm Không hay võ giả Ba Sơn Kiếm Phái đều vô cùng giận dữ hổ thẹn.
Bị những người khác tàn sát trên địa bàn nhà mình, còn giết thông gia minh hữu của mình, đây thật sự là sỉ nhục.
Có điều lúc này Trần Kiếm Không đã không dám nói thêm điều gì, những võ giả Ba Sơn Kiếm Phái khác cũng lặng ngất như tờ.
Bọn họ đã chứng kiến thực lực Lâm Diệp này, chỉ hơn mười chiêu đã đánh cho chưởng môn Trần Kiếm Không của bọn họ luống cuống chân tay.
Những võ giả nhánh Ẩn Ma khác thực lực cũng rất mạnh. Nếu ra tay giao thủ thật tình, Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ không còn trận pháp bảo hộ, không chừng sẽ bị diệt môn!
Lúc này Sở Hưu cũng nheo mắt nhìn Trần Kiếm Không, ánh mắt ẩn chứa ác ý.
Rốt cuộc nên giết Trần Kiếm Không hay không đây?
Rốt cuộc mình nên diệt Ba Sơn Kiếm Phái hay không đây?
Đây là một vấn đề.
Hôm nay hẳn đánh trọng thương Trần Kiếm Không, lại đại khai sát giới trong Ba Sơn Kiếm Phái, coi như đã kết tử thù với Ba Sơn Kiếm Phái. Chính vì vậy giờ có giải quyết toàn bộ cũng đâu vấn đẽ?
Chỉ sợ Ba Sơn Kiếm Phái còn có thủ đoạn ẩn giấu gì, như vậy rất dễ rước phải một số phiền toái khác.
Dù sao những đại phái cấp bậc cỡ Ba Sơn Kiếm Phái chắc chắn còn có một thủ đoạn bảo vật ẩn giấu.
Lúc này Trần Kiếm Không cũng cảm nhận được ánh mắt mang theo ác ý của Sở Hưu, không khỏi run rẩy. Đúng lúc này dưới núi bỗng vang lên tiếng quát to: "Ma đầu! Dừng tay!”
Cương khí Phật tông hùng hồn ầm ầm bộc phát, một thân hình bao phủ trong cương khí vàng kim leo lên đỉnh núi Ba Sơn. Nhìn người của Hướng gia đã bị tàn sát gần hết, sắc mặt Hư Hành trầm xuống.
Lại tới muộn một bước!
Thật ra nếu Hư Hành tự mình lên đường, hắn có. thể đuổi kịp Sở Hưu trước khi y tới Ba Sơn Kiếm Phái!
Có điều hắn lại mang theo mấy tên vướng víu cùng bọn hắn đi đường cho nên tốc độ chậm đi không ít.
Dưới chân núi, Hư Hành đã nghe võ giả đi ngang qua nói phía trước có một đống người Ma đạo đã lên núi. Lúc này Hư Hành mới thầm hô không ổn, gắng sức đuổi theo nhưng rốt cuộc vẫn tới chậm một bước. Khi hắn lên núi, người trên núi đã bị giết sạch.
Sở Hưu nhìn Hư Hành một hồi, tùy ý chào hỏi một tiếng: “Hư Hành đại sư, từ khi chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ?”
Vừa nói Sở Hưu vừa đứng chắp tay, tư thái rất lạnh nhạt.
Có điều giờ mặc dù bề ngoài Sở Hưu rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm lo ngại.
Hư Hành xuất hiện ở đây, y thật sự không ngờ.
Theo quan niệm của người bình thường, Sở Hưu đã giết sạch người trong Hồng Phong Gốc rồi, ai lại nhàn rỗi nhàm chán tới tìm y báo thủ?
Cho nên từ đầu Sở Hưu đã chuẩn bị giết người xong thì lui lại.
Ai mà ngờ người của Đại Quang Minh Tự tới lại là Hư Hành có thù với y, rõ ràng đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng vẫn đuổi theo y tới Ba Sơn Kiếm Phái.
Nếu là trong lúc toàn thịnh, Sở Hưu thật ra không sợ Hư Hành, y có thể đánh trọng thương Hư Hành một lần thì cũng có thể đánh trọng thương Hư Hành lần hai.
Nhưng lần trước là nhờ Sở Hưu có bảy thanh ma đao trên tay, có thể nói bảy thanh ma đao là tuyệt kỹ chủ chốt của Sở Hưu.
Nhưng vừa rồi khi giao chiến với Trần Kiếm Không, y đã dùng bảy thanh ma đao một lần, lần tiếp theo vận dụng, Sở Hưu sợ là mình không áp chế nổi phản phệ của bảy thanh ma đa.
Biết sớm như vậy y đã không dùng loại thủ đoạn mạnh mẽ như bảy thanh ma đao. Dù sao thực lực Trần Kiếm Không cũng cực kỳ yếu ớt, Sở Hưu bỏ chút công sức cũng có thể giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...