Nhan Phi Yên cùng Lã Phụng Tiên không tham gia tranh đoạt, huống hồ trạng thái lúc này của Lã Phụng Tiên cũng không cách nào ra tay lần nữa.
“Lã công tử, ngươi tìm một chỗ khôi phục thương thế đi, ta hộ pháp giúp ngươi.” Nhan Phi Yên nói.
Nhan Phi Yên nói rất thật lòng, dù sao vừa rồi chính nhờ Lã Phụng Tiên cứu nàng.
Lã Phụng Tiên suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Đa tạ hảo ý của Nhan cô nương. Trong Tiểu Phàm Thiên thời gian cấp bách, ta tự tìm một chỗ kín đáo là được”
Thật ra cảm nhận của Lã Phụng Tiên về Nhan Phi Yên không tệ. Mặc dù lúc mới gặp mặt Nhan Phi Yên và Sở Hưu có chút xích mích, có điều theo Lã Phụng Tiên thấy đó là chuyện của tông môn, những thù hận lúc đó cũng đã được hắn hóa giải.
Một nữ nhân như Nhan Phi Yên có thể lên tới mười hạng đầu Long Hổ Bảng, gian khổ chén giết trên giang hồ, đã rất khó khăn rồi.
Có điều Lã Phụng Tiên dám khẳng định sau khi Lã Phụng Tiên chạy đi chắc chắn sẽ chạy tới phía rước chờ hẳn, cho nên lúc này hẳn cũng không tiện đi cùng Nhan Phi Yên.
Cho nên sau khi nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp rời khỏi. Nhan Phi Yên muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không thốt ra miệng được.
Lã Phụng Tiên đi thắng theo hướng đông, được chừng mười dặm quả nhiên thấy Sở Hưu đang chờ hắn trên một vách núi.
Tháo mặt nạ xuống, Sở Hưu nói: "Xin lỗi Lã huynh, giấu diếm ngươi một thời gian dài như vậy.”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: "Mỗi người đều có bí mật của mình. Huống hồ Sở huynh mặc dù không bộc lộ thân phận chân chính cho ta nhưng cũng không cố ý giấu diếm. Nếu không vừa rồi ta đã không nhận ra ngươi rồi."
Làm bằng hữu với Lã Phụng Tiên là một chuyện hết sức đơn giản, bởi vì Lã Phụng Tiên không bao giờ suy nghĩ tới thân phận địa vị gì gì của ngươi. Hắn chỉ chứng kiến chính ngươi, xem ngươi có tư cách làm bằng hữu của hắn không.
Cho nên ngày trước khi ở Bắc Yên, Lã Phụng Tiên kết giao được những bằng hữu kia, mặc dù đều là tán tu nhưng tính cách khác biệt, chính đạo ma đạo tà đạo đều có.
Sở Hưu biết tính cách của Lã Phụng Tiên nên không nói nhiều, chỉ lấy một loạt bình đan dược ra nói: “Lã huynh, lực lượng của ngươi tiêu hao nghiêm trọng Trước tiên cứ tìm xem có đan dược nào thích hợp với ngươi hay không.”
Những đan dược này đều do Sở Hưu lấy ra từ trong Hắc Ma Tháp, ở vạn năm trước đều là trân phẩm
Có điều giờ đã qua vạn năm, phải xem chất lượng. của nó có được bảo đảm không đã
Bất cứ thứ gì cũng không thể tồn tại vĩnh viễn được, càng không nói tới đan dược.
Cho nên phần lớn tông môn khi luyện chế đan dược đều cố ý ghi thêm thời gian bảo tồn của đan dược này.
Một số đan dược do chất liệu đặc thủ nên thời gian bảo tồn cũng rất lâu, lại thêm tông môn còn khắc thêm một số trận pháp trên bình, cũng có thể kéo dài thời gian bảo đảm chất lượng của đan dược.
Nhưng phần lớn đan dược rõ ràng không để lâu được như vậy.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên lần lượt mở những bình đan dược kia ra. Đại đa số đan dược đã hóa thành đống bùn đất hay cặn bã, không còn chút dược lực nào.
Sở Hưu lục soát mấy chục bình đan dược nhưng chỉ có ba bình dùng được. Trong đó hai bình để tu luyện, vừa hay có một bình dùng để chữa thương.
Thật ra thương thế của Lã Phụng Tiên không quá nghiêm trọng, chủ yếu là lực lượng hẳn tiêu hao quá nhiều cho nên sau khi ăn đan dược kia vào mấy canh giờ sau đã khôi phục.
"Lã huynh, binh khí của ngươi tạm thời bị hỏng, thời gian kế tiếp tốt nhất đừng xuất thủ. Ta đi xem rong Tiểu Phàm Thiên này có Phương thiên họa kích tốt hay không, để cướp lại cho ngươi một thanh."
Trước đó Sở Hưu đã biết uy lực của Ma Thần Vô Song Kích cùng sức mạnh, của thần binh Vô Song. Thanh thần binh này căn bản không hợp sử dụng lúc thường.
Còn đối với Lã Phụng Tiên mà nói, nếu không có binh khí, thực lực hắn chí ít cũng giảm xuống ba thành.
Lã Phụng Tiên đột nhiên có một cảm giác rất kỳ dị, Sở Hưu đổi thân phận khác thậm chí ngay tính cách và phương thức làm việc của y cũng thay đổi.
Trước đó cách hành xử của Sở Hưu mặc dù không từ thủ đoạn nhưng cũng không như hiện tại, đơn giản thô bạo, bá đạo trực tiếp, mở miệng là định cướp binh khí người khác.
Lã Phụng Tiên vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, chỗ này của ta vẫn còn binh khí.”
Nói xong Lã Phụng Tiên lại lấy từ hộp báu không gian ra năm thanh Phương thiên họa kích, phẩm cấp đều không yếu, là bảo binh ngũ chuyển hoặc lục chuyển.
Sở Hưu sửng sốt một hồi: “Ngươi lấy đâu ra nhiều Phương thiên họa kích vậy?"
Lã Phụng Tiên gãi gãi đầu một cái nói: “Đều là Trần tiền bối của Thiên Hạ Minh tặng cho ta.
Trong võ khố của Thiên Hạ Minh có không ít Phương thiên họa kích, có điều trong Thiên Hạ Minh lại không mấy ai dùng Phương thiên họa kích. Cho nên "Trần tiền bối đưa hết cho ta.
Vốn dĩ ta còn định cự tuyệt, nhưng Trần tiền bối lại nói thứ hẳn đưa ra sẽ không lấy về, cho nên ta chỉ có thể nhận.”
Nghe vậy Sở Hưu không khỏi lắc đầu. Trần Thanh Đế đúng là rất coi trọng Lã Phụng Tiên, người không biết còn tưởng Lã Phụng Tiên mới là đệ tử chân truyền của hắn, Tạ Tiểu Lâu chỉ là người ngoài.
“Đúng rồi, Sở huynh, kế tiếp ngươi định dùng thân phận Ma đạo làm việc ư?" Lã Phụng Tiên hỏi.
Sở Hưu gật đầu: “Trong Tiểu Phàm Thiên thân phận Ma đạo hữu dụng hơn thân phận Chính đạo nhiều. Hơn nữa người ngoài không biết quan hệ giữa hai ta, mặc dù không thể trực tiếp liên thủ nhưng trong hỗn chiến có thể âm trăm hỗ trợ, cũng như lúc vừa rồi.”
Thật ra vừa rồi Lã Phụng Tiên xuất thủ cũng có phần nguy hiểm. Nếu không có Tông Huyền mà đổi thành một tông sư võ đạo khác, hành động của Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Một cao thủ vừa xuất hiện trên Long Hổ Bảng đột nhiên nhảy ra khiêu chiến tông sư võ đạo, không phải đầu óc có vấn đề ắt có mưu đồ khác.
Còn Tông Huyền đứng hạng hai trên Long Hổ Bảng cho nên cũng bị không ít người khiêu chiến. Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến cũng rất bình thường, như vậy mới không khiến người ta hoài nghi.
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Nếu đã vậy để ta đi trước, hai ta một sáng một tối, tới cuối cùng tùy cơ hành sự.”
Sau khi bàn bạc xong, Lã Phụng Tiên không trì hoãn thời gian, trực tiếp lên đường đi trước.
Để tránh nghi ngờ, trong Tiểu Phàm Thiên Lã Phụng Tiên và Sở Hưu phải đề phòng xuất hiện cùng một thời gian, một trước một sau vừa vặn.
Sau khi Lã Phụng Tiên rời khỏi, Sở Hưu vừa khôi phục tỉnh thần lực đã tiêu hao cạn kiệt vừa lấy quyển sách da thú lấy được lúc trước ra xem xét tỉ mi
Thật ra giờ Sở Hưu càng muốn nghiên cứu bảy thanh ma đao kia hơn, có điều vật đó quá mức quỷ dị, rước khi thăm dò rõ ràng căn cơ ẩn tình, Sở Hưu cũng không dám vận dụng.
Bảy thanh ma đạo này nhìn hình dáng giống nhau như đúc, chuôi đao tạo dáng hẹp dài. Điểm khác biệt duy nhất của bảy thanh đao là phía chuôi có khắc hoa văn bất đồng, tựa như văn tự nhưng lại là loại văn tự mà Sở Hưu chưa từng thấy.
Cho nên sau khi quan sát một lượt, Sở Hưu không tiếp tục nghiên cứu bảy thanh đao nữa mà cẩn thận đọc cuốn sách da thú một lượt, sau khi xem hết quyển sách Sở Hưu cũng thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Lăn này coi như y nhặt được bảo bối rồi, mặc dù là một món bảo bối rất phiền phức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...