Huyết Quỷ Đao - Hàn Phóng không mạnh bằng Mạnh Nguyên Long.
Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của 'Tụ Nghĩa Trang, còn là huynh đệ kết bái với Nhiếp Nhân Long, bất luận quyền lực hay thực lực đều mạnh hơn Hàn Phóng.
Lã Phụng Tiên có thể giết chết Mạnh Nguyên Long, đương nhiên có thể giết chết Hàn Phóng.
Nhưng đáng tiếc, giờ Lã Phụng Tiên đã trọng thương, một Hàn Phóng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất còn nguy hiểm hơn cả Mạnh Nguyên Long khi hắn còn trong phong độ tốt nhất.
Trong màn đêm, Trảm Thủ Đao màu đỏ máu trong tay Hàn Phóng lóe lên ánh sáng đỏ rực quỷ dị, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Thật ra nói lại thì Hàn Phóng còn phải cảm tạ Lã Phụng Tiên mới đúng.
Bởi vì khi Mạnh Nguyên Long còn sống, trong Tụ Nghĩa Trang hắn vẫn luôn đè ép Hàn Phóng, khiến Hàn
Phóng mãi không có ngày nổi danh.
Xét theo quan hệ, Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết nghĩa với trang chủ.
Luận thực lực, hắn cùng Mạnh Nguyên Long đã luận bàn vô số lần, nhưng chưa từng thắng tới một lần.
Cho nên chỉ cần Mạnh Nguyên Long còn sống, vị trí tổng quản khách khanh không tới phiên hắn.
Nhưng giờ Mạnh Nguyên Long đã chết, cũng coi như hắn lên chức. Cho nên xét theo góc độ nào đó hắn còn phải cảm tạ Lã Phụng Tiên mới phải.
Có điều cảm tạ thì cảm tạ, giết thì vẫn phải giết.
Giết Lã Phụng Tiên, ôm công lao về Tụ Nghĩa Trang lĩnh thưởng, như vậy chức vụ đại tổng quản khách khanh tân nhiệm mới danh chính ngôn thuận.
Cho nên Hàn Phóng không nói hai lời, trực tiếp dẫn người xuất thủ, chỉ sợ chậm thì sinh biến.
'Trảm Thủ Đao dữ tợn mang theo ánh sáng đỏ rực của sát khí ầm ầm chém xuống, làm bộc phát ra khí tức cường đại đáng sợ.
“Bọn chúng chỉ nhắm vào ta! Để ta đoạn hậu! Mọi người đi dil”
Hét lớn một tiếng, Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên chém ra, cương khí đỏ rực như vầng trăng máu.
Mặc dù Lã Phụng Tiên không biết vì sao Nhiếp Đông Lưu lại ra tay với mình, có điều Lã Phụng Tiên lại biết Nhiếp Đông Lưu chỉ nhắm vào mình, những người ta tới đây cũng chỉ vì hắn, không liên quan tới những huynh đệ khác.
Những người xung quanh hắn đều là hảo hữu chí giao, vì hắn mà bị cuốn vào chuyện này, Lã Phụng Tiên đã thấy rất áy náy. Giờ đến lúc nguy hiểm như vậy, Lã Phụng Tiên càng không đành lòng để họ mất mạng ở đây.
Hàn Phóng cười lạnh nói: “Đi? Hôm nay không ai trong các ngươi đi nổi!”
Nói xong, Trảm Thủ Đao của Hàn Phóng đã đánh thẳng vào Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên, cương khí bùng nổ, Hàn Phóng lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn đánh tới, khiến hắn không nhịn được lui lại vài bước, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chẳng trách Lã Phụng Tiên này có thể giết chết Mạnh Nguyên Long, lực lượng này thật sự quá kinh khủng, vượt qua cảnh giới, thậm chí ngay mình cũng cảm thấy không phải đối thủ.
Có điều lúc này Lã Phụng Tiên lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Lúc này hẳn cũng đã lâm vào cảnh nỏ mạnh hết đà, đừng nói đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Hàn Phóng, cho dù một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thực lực không mấy mạnh mẽ cũng có thể khiến hắn hao tổn tới chết.
Hàn Phóng thấy vậy không khỏi cười to hai tiếng, công lao này chắc chắn sẽ thuộc về hắn!
Đám người Vương Song Đông vội vàng xúm lại, nôn nóng hô lớn: “Lã đại cai”
Mặc dù Lã Phụng Tiên bảo họ đi, nhưng không ai trong bọn họ bỏ trốn.
Với tính cách của Lã Phụng Tiên, ngày trước hản kết giao được không ít bằng hữu tại Bắc Yên, tam giáo cửu lưu, Chính đạo hay Tà đạo hay võ giả tán tu đều có, hơn nữa lần này về Bắc Yên hắn cũng kết giao thêm không ít hảo hữu.
Giờ hắn xảy ra chuyện, đương nhiên không phải ai cũng có can đảm vì nghĩa khí giúp Lã Phụng Tiên chống đỡ lại sự truy sát của Tụ Nghĩa Trang, cho nên đã không ít người rời đi.
Nhưng những người lưu lại tới giờ đều hết sức nghĩa khí, cam tâm tình nguyện cùng Lã Phụng Tiên chịu chết. Lúc trước họ không đi, giờ đương nhiên càng không.
Nhìn những người này, Hàn Phóng không khỏi lắc đầu cười lạnh nói: “Các ngươi cũng thật nghĩa khí. Vậy được, lần này coi như một mẻ hốt gọn, ta cũng tác thành cho lòng nghĩa khí của các ngươi.”
Nói xong, Hàn Phóng vung tay, đám võ giả Tụ Nghĩa Trang lập tức xông tới chuẩn bị chém giết, hắn cũng vung đao chém về phía Lã Phụng Tiên, trên Trảm Thủ Đao tỏa ra đao cương dài hơn mười trượng, huyết sát khí dữ tợn ngập trời, uy thế vô cùng kinh khủng.
Ngay lúc Lã Phụng Tiên cũng chuẩn bị bộc phát ra lực lượng cuối cùng của bản thân, đám người Vương Song Đông chuẩn bị theo Lã Phụng Tiên chịu chết; một ánh đao mang theo ma khí còn cường đại hơn từ trên trời giáng xuống!
Ánh đao kia mang theo ma khí ngập trời, một đao chém ra như có tiếng quỷ thần kêu khóc, ma khí mãnh liệt như chém ra từ Địa Ngục, trong tà ác quỷ dị mang theo chút thần tính uy nghiêm.
Hai đao chạm nhau, đao cương đỏ máu của Hàn Phóng ầm ầm vỡ vụn, thân
hình cũng bị ánh đao chém bay, không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy ánh đao này, ánh mắt Lã Phụng Tiên sáng rực lên, sau lưng hắn một giọng nói truyền tới: “Xin lỗi Lã huynh, ta tới hơi muộn.”
Sở Hưu thân mặc đồ đen từ trong bóng tối đi ra, 'Thiên Ma Vũ trên tay tỏa ra ma khí mãnh liệt kinh người, nhưng trong mắt đám người Vương Song Đông lại chẳng hề có cảm giác kinh khủng, ngược lại chỉ thấy hy vọng!
Lã Phụng Tiên biết Sở Hưu sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ tới cứu mình, cho nên hắn không thấy có gì bất ngờ, chỉ cười cười đáp: “Không tới muộn, vừa vặn.”
Lúc này đám người Vương Song Đông cũng nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ dị.
Bọn họ không biết Sở Hưu nhưng đã nghe Lã Phụng Tiên nhắc tới tên Sở Hưu nhiều lần.
Luận danh tiếng, Sở Hưu từ một võ giả tán tu Bắc. Yên từng bước một đi lên hạng sáu Long Hổ Bảng, còn ngồi vững vị trí chưởng hình quan Quan Tây, với phần lớn mọi người, chuyện của y chẳng khác gì truyền thuyết.
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, những người chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu cũng không cảm nhận được gì lạ.
Chỉ có điều bọn họ lại biết thực lực của Lã Phụng Tiên, những người này hết sức kính nể nhân cách của Lã Phụng Tiên, có thể đi cùng Lã Phụng Tiên tới hiện giờ cũng vì nghĩa khí và nhân cách của hẳn.
Nhưng bọn họ cũng hết sức bái phục thực lực Lã Phụng Tiên, trình độ của hắn tuyệt đối đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Giờ Sở Hưu vừa ra tay lại khiến họ tiếp tục chấn động.
'Thân là Ngũ Khí Triều Nguyên, không ngờ Sở Hưu chỉ xuất một đao đã đánh trọng thương Hàn Phóng, khiến hắn thổ huyết. Thực lực hai bên cứ như đảo ngược, tựa như Hàn Phóng mới là Ngũ Khí Triều Nguyên còn Sở Hưu là Thiên Nhân Hợp Nhất.
Phải biết mặc dù Lã Phụng Tiên giết chết Mạnh Nguyên Long nhưng bản thân cũng bị trọng thương, đâu dễ dàng như Sở Hưu?
Đương nhiên với nhãn lực của những người ở đây, bọn họ cũng không nhìn ra khác biệt giữa Mạnh Nguyên Long và Hàn Phóng. Đối với họ mà nói bất luận Mạnh Nguyên Long hay Hàn Phóng đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, dù sao cũng rất mạnh là được!
Nhìn Hàn Phóng, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, y vung tay lên, đám người Đường Nha vây lại, sát khí ngập trời, nhân số mặc dù chỉ có vài chục, còn không nhiều bằng bên Tụ Nghĩa Trang, nhưng sát khí mãnh liệt hơn nhiều so với đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...