Lần này có thể nói là Ngũ Đại Kiếm Phái vì Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã dốc hết vốn liếng, lấy ra không ít đồ tốt.
Những phần thưởng đều được phủ vải đỏ, Hàn Đình Nhất vén tấm vải đầu tiên lên, bên trong là một thanh kiếm, một hộp báu cùng một bình đan dược.
Hàn Đình Nhất chỉ vào thanh kiếm, chuôi kiếm đen nhánh nhưng mũi kiếm lại có màu đỏ rực, trầm giọng nói: “Thanh kiếm này là bảo binh lục chuyển cực phẩm xếp hạng sáu mươi lăm trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, Xích Ma. Đây là binh khí tùy thân của một vị Ma Sứ Côn Luân Ma Giáo năm xưa, giờ đã bị tẩy hết ma khí, giữ lại khí huyết sát, uy lực không hề suy giảm, vẫn hết sức sắc. bén.
Phần thưởng của người đứng đầu khi tỷ thí lôi đài của thế hệ tuổi chính là thanh Xích Ma Kiếm này.”
Hàn Đình Nhất lại chỉ vào hộp báu nói: "Vậy này là hộp báu Tọa Vong Kiếm Lư ta nhận được khi tiến công Côn Luân Ma Giáo, được tìm thấy trong kho chứa công pháp vũ khí của Côn Luân Ma Giáo. Trong đó có một bộ võ công ma đạo, Ma Huyết Đại Pháp cùng Hóa Huyết Thần Đao, hai bên kết hợp, phẩm chất chừng thất chuyển.
Có điều người tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đều là chính đạo cho nên Tọa Vong Kiếm Lư chúng ta giữ lại Ma Huyết Đại Pháp, trong này chỉ có Hóa Huyết Thần Đao, có thể dùng làm thủ đoạn liều mạng trong thời khắc mấu chốt. Đây là phần thưởng của hạng hai.
Bình đan dược cuối cùng lại là đan dược bí truyền của Côn Luân Ma Giáo, Khô Mộc Phùng Xuân Đan. Nó do Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo luyện thành, là thánh dược chữa thương, đây là phần thưởng hạng ba.”
Sau khi Hàn Đình Nhất giới thiệu xong những vật này, Sở Hưu không có cảm giác gì nhưng y biết Lục tiên sinh cùng các võ giả thuộc mạch Côn Luân Ma Giáo chắc đã hận không thể ăn tươi nuốt sống Côn Luân Ma Giáo.
Hàn Đình Nhất, hay nói đúng hơn là Ngũ Đại Kiếm Phái làm vậy rõ ràng là trêu ngươi đám người Ẩn Ma.
Phần thưởng ba hạng đầu đều là đoạt từ tay Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hay nói cách khác đây đều là chiến lợi phẩm, cũng là sỉ nhục đối với Côn Luân Ma Giáo.
Giờ bọn họ lấy chúng ra ban thưởng, không phải khiêu khích thì là gì?
Chỉ có điều đám người Lục tiên sinh đương nhiên sẽ không phát tác hiện giờ, vì khiêu khích càng lớn còn ở phía sau.
Biểu cảm trên gương mặt Hàn Đình Nhất không hề thay đổi, chỉ vào một thứ bị bọc bằng vải đỏ cuối cùng, trầm giọng nói: “Tông sư võ đạo cũng chướng mắt với những thứ kia, của ho nên chúng ta chỉ chuẩn bị một phần thưởng cho người thắng. Đó chính là tiêu chí của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, cũng là tiêu chí cho nhánh Ma đạo chính thống, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ!”
'Theo Hàn Đình Nhất xốc tấm vải đỏ lên, một luồng ma khí cường đại xông thẳng lên trời, khí tức kinh khủng như già vân tế nhật. Trên tấm vải đỏ chắc hẳn có trận pháp, nếu không đã chẳng thể áp chế uy lực lớn như vậy.
Đám người định thần nhìn lại, dưới tấm vài đỏ là một cây cờ lớn rách rưới.
Khi Hàn Đình Nhất dựng thẳng cây cờ lên, đám người mới thấy rõ bộ dáng chân chính của nó.
Cây cờ lớn kia cao khoảng ba trượng, cột cờ đen kịt, bên trên đầy những vết thương, dáng dấp vô cùng tang thương.
Lá cờ mặc dù vẫn lay động theo làn gió nhưng đã rách rưới tới cực hạn, dường như lúc nào cũng có thể nát bấy.
Vốn trên lá cờ hẳn có màu đen kịt, bên trên vẽ đủ loại phù văn đồ án huyền bí, có điều giờ không thể thấy được một phù văn hoàn chỉnh.
Mọi người ở đây đều lộ vẻ kỳ dị, đây là tiêu chí cho. Ma đạo năm xưa, đại biểu cho Ma đạo chính thống, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ!
Những tông sư võ đạo xuất thân đại phái đều biết lần này Ngũ Đại Kiếm Phái có ý gì, giờ thấy bọn họ thật sự lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, xem ra làn này Ngũ Đại Kiếm Phái quyết tâm đè ép Ma đạo.
Còn những võ giả tán tu cũng ra sức quan sát, đây là Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho Côn Luân Ma Giáo năm xưa, trước kia chỉ nghe đồn mà thôi. Giờ nhìn nhiều thêm chút, sau cũng có vốn liếng khoe khoang.
Vê phần những tông môn cùng cấp với Ba Sơn Kiếm Phái lại chẳng hề rung động, cũng không có hành động gì.
'Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ này không hề có tác dụng gì với bọn họ, ngược lại là củ khoai lang nóng bỏng tay, có cho họ cũng chẳng cần.
Thiên hạ ngày nay chỉ có những thế lực cỡ Ngũ Đại Kiếm Phái hay Phật tông Đạo môn mới có thể giữ Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ lại. Đặt trong tay những người khác, e rằng chỉ ngày một ngày hai đã bị một đống hung đồ Ma đạo điên cuồng lao tới cửa, trực tiếp diệt môn.
Lôi đài trên diễn võ trường rất lớn cho nên được người của Tọa Vong Kiếm Lư chia thành mười phần, có thể cho mười cặp đồng thời luận bàn tỷ thí.
Trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, tỷ thí lôi đài chỉ là phần phụ, đặc biệt là lần này Ngũ Đại Kiếm Phái ôm tâm tư khác tổ chức Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này, cho nên quy củ cũng không mấy nghiêm ngặt.
Ai muốn lên lôi đài đều có thể báo danh, tùy ý tỷ thí, cũng cho phép khiêu chiến lẫn nhau. Có điều sau mỗi vòng khiêu chiến, người bị khiêu chiến có quyền nghỉ ngơi một lượt, khôi phục chút thể lực. Như vậy có thể đề phòng có người xa luân chiến, cố ý gạt bỏ một người.
Quy củ cuối cùng là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại mới quyết định, trong quá khứ chuyện này vốn không xảy ra vì người tham gia đều là võ giả nội bộ này
Ngũ Đại Kiếm Phái. Đói với bọn họ mà nói, nếu ai dám giở thủ đoạn bỉ ổi đó trên lôi đài, liệu có cần thanh danh hay không?
Nhưng lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lại có rất nhiều người ngoài tham gia, không dễ khống chế. Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đành phải thêm một chút quy củ để thuận tiện khống chế.
Tạ Tiểu Lâu đứng bên cạnh Sở Hưu hỏi: 'Sở huynh, ngươi định tham gia đấu lôi đài à?”
Trong môn phái khác, những võ giả đại biểu môn phái tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đều là Thiên Nhân Hợp Nhất, là lực lượng trung kiên trong môn phái, tuổi tác cũng không nhỏ, đương nhiên không thể lên tham gia tỷ thí.
Nhưng Sở Hưu lại là ngoại lệ, y là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, nhưng tuổi tác rõ ràng vẫn trong thế hệ trẻ, đương nhiên có tư cách ra trận.
Sở Hưu gật đầu nói: “Chỗ tốt đưa tới cửa sao lại không nhận? Cũng tiện cho ta tôi luyện thêm lực lượng bản thân.”
“Sở huynh ngươi dùng đao, cũng coi trọng Xích Ma Kiếm kia à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, thứ ta muốn là Hóa Huyết Thần Đao, ta căn bản không hy vọng gì được hạng nhất.
Ngươi thấy tên Phương Thất Thiếu kia rồi đấy, mặc dù làm người không đứng đắn nhưng tu vi kiếm đạo của hắn quả thật kinh khủng.
Hơn nữa Phương Thất Thiếu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mặc dù ta đã giết không chỉ một hai võ giả cảnh giới này nhưng so với Phương Thất Thiếu, đám người này chênh lệch tới môt trời một vực.
Không phải liều chết chém giết, giờ ta không nắm chắc thắng được Phương Thất Thiếu. Nhưng ta nói một lời hơi cưồng vọng, ngoại trừ Phương Thất Thiếu, trong số võ giả trẻ tuổi ở đây, ai có tư cách đánh một trận với ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...